Chị đảm bảo rằng em sẽ nhận ra mình vẫn là nhà thiết kế thiên tài bất khả chiến bại... Vẫn là vua của thế giới này...
Trong những giây phút chờ đợi mờ mịt dài dằng dặc, cô như một ánh sáng rực rỡ bất ngờ xuất hiện, xua tan mọi lo âu trong cuộc sống của cậu, khiến cho những xiềng xích luôn giam cầm tâm hồn cậu bỗng chốc tan vỡ thành bụi phấn…
Cuối cùng, Ninh Tịch đưa Cung Thượng Trạch về ngôi nhà hoa tại thị trấn Lộc. Trong một khu vườn nhỏ không xa nhà chính, có một ngôi nhà gỗ nhỏ nằm tách biệt, vừa đủ để Cung Thượng Trạch ở tạm thời.
Sau khi đến đó, Cung Thượng Trạch liền ngủ mê mệt, hai ngày rồi mà vẫn không rời khỏi căn nhà nhỏ. Ninh Tịch có qua kiểm tra vài lần, thấy cậu ta đang ngủ say, vì vậy mới yên lòng.
Mãi đến sáng ngày thứ ba, cuối cùng Cung Thượng Trạch cũng tỉnh dậy, không còn cảm thấy đau đầu hay rối loạn như trước. Lần này cậu ta cảm nhận được sự sảng khoái và nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Sau một hồi ngơ ngác, cậu nhớ ra rằng mình đã bị bà chủ lôi đến đây. Cung Thượng Trạch nhìn xung quanh căn phòng với cách bài trí tinh tế và cổ điển, rồi từ từ đứng dậy, đẩy cửa đi ra ngoài. Khi tới đây cùng bà chủ vào đêm khuya, cậu chưa có cơ hội để ngắm nhìn xung quanh. Cho nên, khi mở cửa ra, Cung Thượng Trạch bất ngờ ngẩn người.
Trước mắt cậu là một hồ nước lấp lánh, vài chú nai con đang uống nước bên hồ, và những đàn chim bay lượn qua mặt hồ. Cung Thượng Trạch nhìn về phía mây mù và vùng núi xa xôi, hít một hơi thật sâu, cảm giác như mình đang lạc vào cõi tiên.
Sau vài lần hít thở sâu, Cung Thượng Trạch quay lại định đi tìm Ninh Tịch. Nhưng vừa đi được một đoạn thì cậu trông thấy bóng dáng của Ninh Tịch ở dưới dàn hoa tường vi trong sân. Cô đang mặc bộ đồ ở nhà bằng vải sợi đay, bên cạnh là một cậu bé cũng mặc trang phục tương tự. Hai người đang tập bài quyền Ngũ Cầm Hí, động tác của họ khá đồng điệu. Một người đàn ông cũng mặc đồ ở nhà tiến đến bên cạnh cô, giúp cô lau đi mồ hôi trên trán.
"Được rồi, nghỉ ngơi một chút đi." Lục Đình Kiêu nói.
Ninh Tịch gật đầu và ngồi xuống chiếc xích đu gần đó. Vừa ngồi xuống, cô đã thấy một con thỏ trắng mập mạp kề sát bên chân, liền cười tươi nói: "Ôi, béo tốt ghê, không ngờ con thỏ này vẫn còn ở đây!"
Lục Đình Kiêu trả lời: "Tiểu Bảo chăm sóc nó rất tốt."
Tiểu Bảo thấy mẹ ôm con thỏ kia lên vuốt ve thì cũng lon ton chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ vẻ cảnh giác. Nó không muốn nuôi một đối thủ tranh giành tình cảm với mình!
Ninh Tịch buông con thỏ ra, tươi cười kéo Tiểu Bảo vào lòng và xoa đầu cậu nhóc: "Tiểu Bảo của mẹ, giỏi quá đi!"
Con thỏ kia bị buông ra thì lập tức nhảy nhót loạn xạ, nhưng chưa bao lâu đã lại ngoan ngoãn theo Tiểu Bảo không rời.
"Tiểu Bảo, đi vào phòng bê canh sâm trên bàn cho mẹ." Lục Đình Kiêu nói.
Tiểu Bảo gật đầu rồi chạy ngay vào phòng. Ninh Tịch nghe vậy thì nói: "Ơ, tự em đi là được rồi, sao anh lại bảo Tiểu Bảo…"
Chưa dứt lời, người đàn ông đã hôn nhẹ lên khóe môi cô: "Muốn ở riêng với em một chút."
Ninh Tịch liền đỏ mặt, nghĩ thầm: hừm, vi phạm quy tắc, lại bị Đại ma vương cho ăn thính rồi!
Cung Thượng Trạch kinh ngạc nhìn cảnh tượng ấm áp và tràn đầy tình yêu trước mắt, bỗng dưng cảm thấy như từ cõi tiên trở về với thực tại, chỉ trong chớp mắt, linh cảm của cậu đã như những đốm pháo hoa nở rộ…
Chương truyện diễn ra tại một ngôi nhà hoa ở thị trấn Lộc, nơi Cung Thượng Trạch tỉnh dậy sau cơn mê. Anh cảm nhận sự sảng khoái và khung cảnh thiên nhiên xung quanh mình. Ninh Tịch và Tiểu Bảo đang tập quyền dưới dàn hoa, mang đến một bầu không khí ấm áp và hạnh phúc. Lục Đình Kiêu giúp Ninh Tịch lau mồ hôi, thể hiện tình cảm gia đình sâu sắc. Những khoảnh khắc bình yên này khiến Cung Thượng Trạch nhận ra giá trị của cuộc sống, bất ngờ với sự ấm áp của tình yêu thương quanh anh.