Trên xe.
Tâm trạng của Từ Thao vui mừng đến mức gần như phát điên: "Ninh Tịch, bài hát cô vừa hát thật sự có hiệu quả tuyệt vời! Bài hát phối hợp với những bức ảnh mà tôi luôn mang theo đúng là chiến thuật lấy nước mắt mạnh nhất! Ngay cả tôi cũng khóc như một thằng ngốc đây này! Lần này quả thật giảm bớt được nhiều chuyện, trước đó tôi còn đang lo không biết phải giải thích với các fan thế nào..."
Từ Thao nói đến đây thì nhớ ra chuyện Ninh Tịch vừa mới nói trước mặt phóng viên, bỗng thấy lo lắng, giọng cũng nhẹ nhàng hơn: "Khụ, nhưng này Ninh Tịch, lúc nãy cô nói như vậy với phóng viên có ổn không? Vụ Giang Mục Dã khó giải quyết lắm đấy! Tôi hiểu cô muốn giúp Giang Mục Dã, nhưng mà nói như vậy thì e là sẽ cuốn cả mình vào trong chuyện này!"
"Bọn họ sẽ xin lỗi thôi." Ninh Tịch tự tin trả lời.
Cô nói xong, liền cầm điện thoại lên gọi.
Từ Thao thấy vậy thì rất tò mò, không biết cô định gọi cho ai. Chuyện này với Giang Mục Dã có lẽ tìm ai cũng vô ích thôi! Bức ảnh đó chính là bằng chứng! Trừ phi... Thẩm Miên tự mình đứng ra làm rõ. Nhưng làm sao có thể chứ! Thẩm Miên coi bộ phim đó như bảo bối, nên giờ này Giang Mục Dã vẫn chưa nói một lời nào.
Cho dù Ninh Tịch có chút quen biết với Thẩm Miên thì cũng khó thuyết phục được anh ta...
"Alo, đạo diễn Thẩm! Lâu rồi không gặp nhỉ?"
"Cô... Ninh Ninh Ninh... Ninh Tịch?" Giọng Thẩm Miên bên kia như đang gặp quỷ, không nói rõ ràng được: "Mẹ ơi! Tôi vừa mới xem trực tiếp và tưởng mình gặp ảo giác! Cô đã trở lại rồi sao? Suốt một năm ba tháng! Tôi còn tưởng cô về hành tinh của mình rồi chứ!"
"Thật hiếm có, đạo diễn Thẩm lại còn nhớ rõ tôi." Ninh Tịch đáp một cách sâu xa.
Thẩm Miên nghe thấy giọng điệu của Ninh Tịch có chút bất ổn nên ho nhẹ một cái: "Cô gọi cho tôi là vì..."
"Giang Mục Dã." Ninh Tịch thẳng thắn nói: "Chuyện này đạo diễn Thẩm có vẻ như... không có chút nghĩa khí nào cả?"
Giọng Thẩm Miên có chút lúng túng: "Nghe này, tôi biết, tôi biết Giang Mục Dã bị thiệt thòi thật! Nhưng mà, tôi cũng bị người khác hại mà!"
"Tôi luôn lo lắng, giấu giếm mọi thứ nhưng ai mà ngờ lại bị người ta tiết lộ ra ngoài chứ!"
"Không biết bọn họ đã nói với cô chưa, nhưng bộ phim này của tôi có chủ đề hơi nhạy cảm. Chắc chắn không có khả năng chiếu trong nước nên tôi dự định mang nó đi tham dự triển lãm phim quốc tế!"
"Cô nói xem... bên kia tôi còn đang phải lén lút đưa phim đi thẩm định, bên này nếu tôi cứ để nó lộ ra thì 'phía trên' chắc chắn sẽ cấm tôi ngay. Chắc chắn không cho tôi mang phim tham gia triển lãm đâu, lúc đó tôi biết tìm ai mà khóc đây? Nếu vậy chẳng phải công sức quay phim của tôi sẽ thành công cốc sao!"
"Vậy anh cứ lạnh lùng nhìn Giang Mục Dã một mình gánh chịu hậu quả sao?"
Thẩm Miên bồn chồn không yên: "Ninh Tịch, tôi biết cô thương cho Giang Mục Dã, chúng tôi đã hợp tác trong nhiều bộ phim và cũng coi như quen biết! Lần này tôi thực sự cảm ơn cậu ta đã trượng nghĩa như vậy, để tôi xác định xem bộ phim này có đủ điều kiện để tham gia triển lãm hay không, rồi tôi sẽ giải thích được không?"
"Đợi đến lúc đó thì có khi đã mồ xanh cỏ rồi!"
"Nhưng mà... bây giờ cũng chỉ còn cách này! Nếu không thì cô nói xem, tôi phải làm gì bây giờ?" Thẩm Miên cảm thấy bối rối không biết phải xử lý thế nào.
"Bây giờ hãy lập tức làm rõ đi."
"Ôi trời ơi, đây chẳng phải là cô làm khó tôi sao? Giờ mà làm rõ thì chẳng khác gì hủy luôn cả bộ phim của tôi!"
"Hủy rồi tôi sẽ đền cho anh một bộ khác."
"Được!!! Vậy tôi sẽ đi làm rõ ngay lập tức đây!" Thẩm Miên phản ứng nhanh hơn cả việc thay áo.
Trong chuyến đi trên xe, Từ Thao vui mừng vì hiệu ứng tích cực của bài hát Ninh Tịch hát, giúp anh giảm bớt áp lực với các fan. Tuy nhiên, lo lắng về việc Ninh Tịch phát ngôn trước phóng viên, Từ Thao khuyên cô nên cẩn thận liên quan đến vụ việc của Giang Mục Dã. Ninh Tịch quyết định gọi cho đạo diễn Thẩm Miên để thảo luận về vấn đề, nhưng Thẩm Miên lo lắng về dự án phim nhạy cảm của mình. Cuối cùng, sau nhiều tranh cãi, Thẩm Miên đồng ý làm rõ tình hình về Giang Mục Dã, dù biết điều đó có thể ảnh hưởng đến bộ phim của anh.
Chương truyện xoay quanh sự kiện phát sóng trực tiếp với sự xuất hiện của Ninh Tịch, thu hút sự chú ý từ người dân và phóng viên. Ninh Tịch bị vây quanh bởi những câu hỏi chất vấn liên quan đến Giang Mục Dã, người đang bị chỉ trích. Đối mặt áp lực từ phóng viên, Ninh Tịch khẳng định Giang Mục Dã cần một lời xin lỗi từ ban tổ chức, thay vì từ chính mình. Hành động này đã khiến cả khán phòng xôn xao, đồng thời thổi bùng suy nghĩ về những bí mật phía sau. Cuối chương, Giang Mục Dã cảm nhận được sự bảo vệ mạnh mẽ từ Ninh Tịch.