Ninh Tịch đã do dự suốt một buổi chiều dài, không biết có nên gọi điện hay không, cuối cùng vẫn quyết định ấn gọi. Bởi vì những chuyện đã xảy ra năm năm trước, cô không thích trẻ con, thậm chí còn cảm thấy hơi chán ghét, không muốn đến gần chúng. Mỗi khi tiếp xúc với trẻ nhỏ, cô lại bị gợi nhớ đến những kỷ niệm đau buồn, nhớ về đứa bé mà cô đã mất...

Đứa nhỏ đó từng là niềm hy vọng lớn nhất trong cuộc đời cô, nhưng đồng thời, nó cũng đại diện cho quá khứ tăm tối mà cô muốn chôn vùi. Không hiểu tại sao, cô lại chẳng hề cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy Tiểu Bảo, trái lại, nó khiến cô cảm thấy yêu mến, không ngừng khao khát được đến gần. Thật là kỳ lạ.

“A lô... A lô?” Đầu dây bên kia đã được kết nối, nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại. Ninh Tịch chắc chắn Tiểu Bảo đã nhận máy, nên cô mỉm cười và nói: “Là Tiểu Bảo phải không? Xin lỗi, giờ cô mới nhớ ra là phải gọi cho con.”

Tiểu Bảo không thể nói chuyện và cũng không có cách nào trả lời cô, vì vậy Ninh Tịch chỉ biết lảm nhảm một mình. “Bảo bối, con ăn tối chưa? Con gầy quá, nhất định phải ăn nhiều hơn nhé!” “Trẻ con không được kén ăn, như vậy mới mau lớn, mập mạp một chút mới đáng yêu chứ! Tuy rằng bây giờ con cũng đã rất đáng yêu rồi…” “À đúng rồi, vừa nãy cô thấy ba con trên tivi, ba con vừa đàm phán xong một vụ làm ăn lớn, thật là tài giỏi! Nhờ con gửi lời chúc mừng đến ba con nhé!”

Mười phút trôi qua, Tiểu Bảo để điện thoại xuống và lấy ra một quyển vở đã bỏ lâu không dùng. Cậu bé cầm bút và viết nhanh chóng: “Congratulations.” Mặc dù Tiểu Bảo không thể nói được, nhưng cậu bé rất thành thạo cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh. Thế nhưng, Tiểu Bảo lại cảm thấy viết chữ Hán rất phiền phức, nên phần lớn thời gian đều viết tiếng Anh.

Nhưng đã rất lâu rồi Tiểu Bảo không viết, bởi vì cậu không muốn biểu đạt bất cứ điều gì. Hai ông bà nhà họ Lục chứng kiến cảnh này thì vô cùng kinh ngạc. Lục Cảnh Lễ, nhờ đã từng chứng kiến qua nên cũng bình tĩnh. Còn Lục Đình Kiêu, từ xa nghe thấy một vài câu Ninh Tịch nói trong điện thoại, nhìn chữ viết trên vở, khuôn mặt băng giá của anh thoáng hiện lên nụ cười nhẹ hiếm thấy. Anh xoa đầu con trai và nói: “Cảm ơn.”

Tiểu Bảo viết xong liền không nói thêm câu nào, bắt đầu cầm đũa ăn cơm với thái độ cực kỳ nghiêm túc, thậm chí còn ăn cả những miếng cà rốt mà cậu bé ghét nhất. Vào lúc này, hai ông bà lại tiếp tục choáng váng. Hình như lúc nãy cậu con cả vừa nở một nụ cười, còn cháu nội ngoan ngoãn của họ tự động viết chữ, tự giác ăn cơm, và còn ăn cả cà rốt...

Cuối cùng, Lục lão phu nhân cũng hồi phục tinh thần, vội vàng hỏi: “Cảnh Lễ, cô gái kia cuối cùng đã nói gì với Tiểu Bảo?” Lục lão gia cũng háo hức không kém. Lục Cảnh Lễ, được cha mẹ vây quanh, từ tốn đáp: “Cô ấy không nói gì nhiều, chỉ bảo Tiểu Bảo phải ăn nhiều hơn, không được kén ăn, và nhờ Tiểu Bảo gửi lời chúc mừng cho anh Hai.”

Lục lão phu nhân không thể tin vào tai mình: “Chỉ có vậy thôi sao?” Lục Cảnh Lễ nhún vai: “Còn muốn gì hơn nữa?” Sắc mặt của Lục lão gia vui vẻ khác thường, yên tâm nói: “Cô gái này chỉ với một cuộc điện thoại mà lại có sức ảnh hưởng mạnh mẽ hơn cả bác sĩ tâm lý sau một năm điều trị.” “Đúng vậy!” Lục lão phu nhân vừa mừng vừa lo: “Cô gái này không tồi đâu, Đình Kiêu nhất định phải lấy về nhé!”

Lục Đình Kiêu đáp: “Vâng.” Lục lão phu nhân nhìn con trai lớn một cách châm chọc rồi quay sang nói với con trai út: “Thằng út, anh con như một cọc gỗ, không biết theo đuổi con gái, con nhất định phải giúp anh con nhé?” “Bây giờ thì mới biết con hữu dụng hả!” Lục Cảnh Lễ tự hào nói: “Yên tâm đi, con nhất định sẽ dùng hết tài nghệ của mình để hỗ trợ anh Hai! Nhưng mà, chúng ta phải thỏa thuận, hai người không được phép xen vào, nhớ rằng nếu bậc tiền bối nhúng tay vào giai đoạn này thì dễ làm mọi thứ hỏng bét lắm!”

Cả hai người nhanh chóng hứa hẹn: “Biết biết, ba mẹ nhất định sẽ không nhúng tay vào!”

Tóm tắt chương trước:

Chương truyện xoay quanh bữa ăn gia đình khi Lục lão phu nhân phát hiện con trai mình, Lục Đình Kiêu, có tình cảm với một cô gái. Lục Cảnh Lễ trêu đùa về chuyện tình cảm của anh trai, trong khi Lục lão phu nhân và Lục lão gia phần nào lo lắng và cũng hạnh phúc cho con trai. Cuộc trò chuyện diễn ra với nhiều tình huống hài hước, và đỉnh điểm là khi số điện thoại của Ninh Tịch gọi đến, khiến tất cả mọi người hồi hộp chờ đợi. Sự quan tâm đến cảm xúc của Đình Kiêu và mối quan hệ với Ninh Tịch tạo nên không khí thú vị và ấm áp trong gia đình.

Tóm tắt chương này:

Ninh Tịch quyết định gọi điện cho Tiểu Bảo sau nhiều năm chần chừ. Dù cô không thích trẻ con vì những kỷ niệm đau buồn, Tiểu Bảo lại khiến cô cảm thấy yêu thương và muốn gần gũi. Cuộc trò chuyện ngắn gọn nhưng đầy ý nghĩa, khiến Tiểu Bảo thay đổi thái độ và bắt đầu ăn uống nghiêm túc. Gia đình Lục chứng kiến sự thay đổi bất ngờ của cậu bé và cảm thấy vui mừng. Lục Cảnh Lễ suy nghĩ về việc Ninh Tịch có thể giúp đỡ Tiểu Bảo hơn cả bác sĩ tâm lý, trong khi Lục lão phu nhân cũng cảm thấy tích cực về mối quan hệ của họ.