Hai người này tuy đã rèn luyện thể chất và còn mang theo súng để hỗ trợ, nhưng Ninh Tịch cũng không có gì phải sợ hãi. Bởi vì trên xe cô có một “quái vật” còn đáng sợ hơn cả đạn đại bác.
Lúc này, Hàn Kiêu đang ngồi ở ghế phó lái, nhâm nhi một cái đùi gà.
“Tôi nói, hai người đàn ông như các anh lại đi bắt nạt một cô gái yếu đuối như thế, thật chẳng ra gì.” Hàn Kiêu nhìn hai gã đàn ông đứng bên ngoài.
Gã đàn ông gầy và lùn nghe thấy vậy liền đóng cửa ghế phó lái lại, lạnh lùng nói với Hàn Kiêu: “Mày ăn món của mày đi, đừng tự tìm đường chết.”
Mệnh lệnh của bọn họ là phải bắt Ninh Tịch về, còn nếu cô không hợp tác thì dùng bạo lực để giải quyết. Những người khác không nằm trong tầm ngắm của bọn họ.
“Ngon lắm, có muốn ăn không?” Hàn Kiêu hỏi, sau khi ăn xong thì hạ kính xuống nhìn gã lùn.
“Ăn cái gì?” Gã lùn ngạc nhiên hỏi lại.
“Mời mày ăn gà.”
Nói xong, Hàn Kiêu ném mạnh cái xương gà trong tay ra, phát ra một tiếng vút vút... Xương gà bay thẳng vào miệng gã lùn.
“Ớ… hự… hự!”
Cái xương cắm sâu vào cổ họng gã, chỉ trong chốc lát, mặt gã đã chuyển sang xanh mét, hai mắt đỏ ngầu, trong cổ họng phát ra những âm thanh ú ớ.
“Ăn có ngon không…” Nhìn gã lùn vùng vẫy đau đớn, ánh mắt Hàn Kiêu lấp lánh vẻ tàn nhẫn.
Chỉ một lát sau, gã lùn đã ngã xuống đất, cơ thể co giật không ngừng.
“Mày… chán sống rồi!”
Tình huống đột ngột này khiến gã béo tái mặt. Hắn lập tức rút súng bên hông và chĩa thẳng về phía Hàn Kiêu.
“Đoàng!”
Không biết Hàn Kiêu đã hành động thế nào, gã béo chỉ thấy một bóng trắng chợt lóe lên, và rồi Hàn Kiêu đã xuất hiện ngay bên cạnh hắn, năm ngón tay hời hợt đặt lên nòng súng của gã.
Gã béo hoảng hốt, định bóp cò súng theo bản năng… nhưng họng súng đang chĩa thẳng vào chính mình khiến hắn run rẩy không ngừng.
Dù hai kẻ này cũng là những sát thủ được huấn luyện bài bản, nhưng gã trai có vẻ ngoài yếu đuối này lại ẩn chứa một sức mạnh không thể hiểu nổi.
Dường như không có một sự kháng cự nào, trong sự đùa giỡn của người đàn ông bí ẩn kia, tất cả đã hoàn toàn đảo ngược.
“Đồ chơi gì đây, dùng kiểu gì, ớ...”
“Đoàng!”
Hàn Kiêu còn chưa nói hết câu thì họng súng đã phát ra một tiếng nổ lớn, viên đạn vọt ra xuyên thẳng qua đầu gã béo.
“Ôi, xin lỗi, xin lỗi, tay tôi dính mỡ nên bị trơn.” Hàn Kiêu nhìn vào thi thể của gã béo nằm sấp trên đất mà nhẹ nhàng nói.
Thấy vẻ mặt của Hàn Kiêu, Ninh Tịch không khỏi rùng mình. Quả thực, nếu gọi anh ta là quái vật thì cũng không phải là khoa trương. Nếu anh là bạn, cảm giác sẽ rất an toàn, nhưng nếu là kẻ thù thì… đừng nghĩ ngợi gì thêm!
“Hàn Kiêu, ông nội anh ơi, sao anh lại giết hết bọn họ vậy!”
Khi Ninh Tịch lấy lại bình tĩnh, cô mới nhận ra rằng hai tên bắt cóc mình đã bị Hàn Kiêu xử lý hết rồi. Tất cả diễn ra quá nhanh đến nỗi cô không kịp can thiệp.
“Ông nội tôi? Việc này có liên quan gì đến ông ấy? Là tôi giúp cô xử lý bọn họ, không phải ông nội tôi.” Hàn Kiêu tùy tiện vứt súng sang một bên.
“Anh…”
Một ngụm máu già suýt nữa phun thẳng vào mặt Hàn Kiêu, khả năng hiểu tình huống của anh ta đúng là chưa bao giờ khiến cô giáo dạy Ngữ Văn vui vẻ.
Trong một tình huống nguy hiểm, Ninh Tịch không hề sợ hãi khi bị hai gã đàn ông bắt cóc, nhờ có Hàn Kiêu bên cạnh. Hàn Kiêu, với sức mạnh bất thường, đã nhanh chóng xử lý hai kẻ bắt cóc một cách tàn nhẫn. Gã lùn bị thương bởi xương gà mà Hàn Kiêu ném, trong khi gã béo không kịp phản ứng đã bị hạ gục. Hành động của Hàn Kiêu khiến Ninh Tịch cảm thấy sợ hãi nhưng cũng ngầm hiểu rằng ở bên anh ta là an toàn, mặc dù khi trở thành kẻ thù, anh ta vô cùng đáng sợ.
Trong chương truyện này, Hàn Kiêu và Ninh Tịch đã có một cuộc trò chuyện đầy nghịch lý. Hàn Kiêu cảnh báo Ninh Tịch về việc có người theo dõi cô. Ninh Tịch không mấy lo lắng vì có Hàn Kiêu bên cạnh. Tuy nhiên, khi họ ra ngoài, hai gã đàn ông bí ẩn đã tiến lại và yêu cầu Ninh Tịch đi cùng họ, tạo nên một tình huống căng thẳng. Ninh Tịch, bất chấp mối nguy hiểm, vẫn giữ được sự bình tĩnh và thể hiện quyết tâm của mình.