Lần thứ hai nhận được cuộc gọi của Đại thần, Ninh Tịch không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa, chỉ nhướng mày suy nghĩ: không lẽ hắn lại muốn mình mời hắn ăn cơm?
"Ê nhóc con ~"
"Đại thần đang ở KFC nào, tiểu nhân đi thanh toán." Ninh Tịch vui vẻ nói.
"Không cần phải trả tiền." Hàn Kiêu đáp.
Lần này tốt thật sao? Ninh Tịch cảm thấy khó hiểu: "Vậy anh muốn tìm tôi làm gì?"
"Đem hổ của tôi đi." Hàn Kiêu trả lời.
"À.... Hả??? Anh nói gì?"
"Chi phí ăn uống của nó một ngày bằng tôi ăn trong nửa tháng rồi, mấy ngày nay tôi không còn đủ tiền mua phần ăn gia đình nào nữa, chỉ mua được mỗi đùi gà, thậm chí cũng không thể uống trà sữa..." Hàn Kiêu thở dài, vẻ mặt cực kỳ chán chường.
Tại Đế Đô không có rừng rậm mà lại phải nuôi một con hổ lớn như vậy thật sự rất khó khăn. Nhất là với người như Hàn Kiêu, thậm chí còn không đủ khả năng nuôi sống bản thân, huống chi là lo cho hổ ăn no.
Ninh Tịch nhận ra rằng mặc dù Hàn Kiêu rất tài giỏi nhưng khả năng tự lo cho cuộc sống lại cực kỳ kém, không hiểu sao anh ta sống đến giờ này.
Ninh Tịch hỏi: "Vậy anh muốn ý gì?"
"Giúp tôi nuôi nó vài ngày!" Hàn Kiêu nói không khách khí.
"..."
Ninh Tịch hiện tại không biết nói gì. Lần đầu tiên hắn bắt cô đi trả hóa đơn, lần thứ hai lại biến cô thành phiếu cơm của một con hổ khổng lồ!
May mà... yêu cầu này thật ra mà nói cô còn mong đợi được!
Á á á! Bé hổ đáng yêu của cô ~
"Không thành vấn đề, anh cứ đưa nó đến đây đi! Tôi ở cái trấn nhỏ mà trước đây đã nói với anh!"
Chẳng bao lâu sau khi cúp máy, Hàn Kiêu không thể chờ thêm nữa, lập tức đưa hổ đến thị trấn Lộc. May mắn thay, nơi này hẻo lánh và thuộc khu vực chưa được khai thác, lại là buổi tối, nếu không chắc chắn sự xuất hiện của nó sẽ gây náo động.
Thấy Hàn Kiêu dẫn hổ đến, mắt Ninh Tịch sáng lên: "Đại thần, bình thường nó ăn gì?"
"Cô muốn cho nó ăn gì cũng được!" Hàn Kiêu ngáp một cái rồi vung tay rời đi.
Khóe miệng Ninh Tịch giật giật, cô thở dài sờ sờ cái đầu to của hổ trắng: "Chủ nhân của em thật không đáng tin chút nào, hay là sau này em ở với chị đi! Chị sẽ nuôi em thành một quả bóng trắng luôn!"
"Mẹ!!!"
Khi Ninh Tịch đang cúi đầu nói chuyện với bé hổ trắng thì bỗng cảm thấy một vật gì mềm mại lao vào chân mình.
"Ôi ~ Bảo bối Tiểu Bảo! Mẹ nhớ con muốn chết đi được! Nhanh lại cho mẹ ôm ôm hôn hôn nào ~"
Tiểu Bảo nép vào lòng Ninh Tịch, cảm thấy cực kỳ vui vẻ, nhưng khi cậu nhóc liếc thấy chú hổ trắng bên cạnh, lập tức mở to mắt: "Mẹ! Cẩn thận!"
Cậu nhóc vừa nói xong đã lập tức chạy ra chắn giữa Ninh Tịch và hổ trắng, dang tay như để ngăn cản.
"Con hổ con" - Tiểu Bảo lom lom nhìn hổ trắng đối diện.
Ninh Tịch cảm động đến mức xoa đầu con trai: "Tiểu Bảo đừng lo, đây là bạn của mẹ, không làm hại ai đâu."
"Bạn của mẹ?"
"Đúng rồi."
Nghe Ninh Tịch nói vậy, Tiểu Bảo mới bình tĩnh lại, thôi không cảnh giác nữa mà tò mò nhìn chằm chằm vào chú hổ đó.
"Đi nào, chúng ta vào nhà chơi, đừng làm hàng xóm hoảng sợ."
"Dạ."
Ninh Tịch dẫn Tiểu Bảo cùng hổ trắng vào phòng.
Lục Đình Kiêu nghe thấy tiếng động ở cửa thì biết Ninh Tịch đã về, liền nhìn về phía cửa.
Thấy con hổ quen thuộc bên cạnh cô, Lục Đình Kiêu ngẩn người: "Hàn Kiêu đến?"
Ninh Tịch nhún vai: "Không, là tên kia bảo không nuôi nổi nên để em nuôi vài ngày! Chủ nhân kiểu này thật không đáng tin chút nào!"
Trong chương truyện, Ninh Tịch nhận được cuộc gọi từ Hàn Kiêu, người yêu cầu cô giúp nuôi hổ của anh vì không đủ khả năng tài chính. Dù ngạc nhiên, Ninh Tịch cũng vui vẻ đồng ý và cùng Tiểu Bảo, con trai cô, đón hổ về nhà. Tiểu Bảo vô cùng cảnh giác nhưng nhanh chóng trở nên thân thiết với chú hổ. Chương truyện khép lại khi Lục Đình Kiêu, khi thấy hổ, phải tự hỏi về sự xuất hiện của Hàn Kiêu và tình huống hài hước này.
Chương truyện tập trung vào mối quan hệ phức tạp giữa Vân Thâm và Lục Đình Kiêu, khi Vân Thâm từ chối Kiều Dịch và khao khát tìm kiếm sự tự do. Đồng thời, hành trình của Ninh Tịch khi trở về từ châu Âu cũng được khắc họa rõ nét, với sự ngợi khen dành cho tài năng diễn xuất của cô. Bên cạnh sự hồi hộp về công việc, Ninh Tịch không khỏi lo lắng cho Lục Đình Kiêu và tình hình khó khăn của Lục thị. Sự phát triển của tình bạn giữa Ninh Tịch và Lilian cũng là một điểm nhấn thú vị trong chương này.