"Nói cho mày biết! Tối đó mày uống rượu do tao pha chế, đừng có mà nói mày không hài lòng. Tao đã cố gắng tìm cho mày hai người cao to, ai ngờ mày lại không biết điều, tự dưng chui vào phòng của một thằng nào đó, lại còn không chút khách khí với người ta..." Ninh Tuyết Lạc châm chọc nói. "Anh Diễn chỉ có lòng tốt, sợ mày tỉnh dậy không chịu nổi nên mới bảo người tối hôm đó là anh ấy!"

"Mày..." Ninh Tịch tức tối đến run lên, nghe đến đây, cô không nhịn nổi nữa, liền túm chặt lấy cổ tay Ninh Tuyết Lạc: "Sao mày lại làm thế với tao? Tại sao? Mày hại tao như thế mà vẫn chưa đủ sao?"

Ban đầu, Ninh Tuyết Lạc còn kiêu ngạo, định đẩy Ninh Tịch ra. Nhưng đúng lúc đó, cô chợt trông thấy Tô Diễn đứng ở sau lưng Ninh Tịch, giọng điệu lập tức trở nên dịu dàng: "Chị ơi, em biết em sai rồi, chị muốn đánh muốn mắng em thế nào cũng được, nhưng đừng trách anh Diễn..."

Ninh Tịch ngực ngỡ nhìn, sau đó thấy Ninh Tuyết Lạc đột nhiên ngã nhào ra đất, như thể bị cô đẩy vậy.

"Ninh Tịch! Em làm gì vậy..." Tiếng quở trách vang lên.

Ninh Tịch quay lại, ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tô Diễn.

Tô Diễn lách qua người cô, nâng Ninh Tuyết Lạc dậy: "Tuyết Lạc, em không sao chứ?"

Cả người Ninh Tuyết Lạc như treo lơ lửng trên người Tô Diễn: "Anh Diễn, em không cố ý, em thực sự biết sai rồi... Chuyện thành ra thế này là do em có lỗi với chị..."

"Được rồi, có chuyện gì cũng có anh ở đây!" Tô Diễn vỗ vai Ninh Tuyết Lạc, dẫn cô lên xe: "Để anh nói rõ với Ninh Tịch."

Đầu Ninh Tịch như trống rỗng, cô thấy Tô Diễn đến gần, rồi miệng anh ta cứ mở ra rồi khép lại.

Anh ta nói rất lâu.

Nói về những năm tháng họ là bạn thân, nói về cách anh yêu Ninh Tuyết Lạc, nói rằng anh cũng tức giận khi biết cô ấy đã hại Ninh Tịch, nói về cảm giác sợ hãi và áy náy khi biết Ninh Tịch mang thai, nói rằng anh đã chấp nhận lời xin lỗi của Ninh Tuyết Lạc...

Cuối cùng, anh nói: "Ninh Tịch, xin lỗi, anh không thể lấy em. Không phải vì chuyện tối hôm đó hay đứa trẻ này, mà vì anh không thể phụ lòng Tuyết Lạc, anh cũng không thể lừa dối tình cảm của chính mình thêm nữa."

Trong mấy tháng qua, anh đã đưa Ninh Tuyết Lạc ra nước ngoài, hai người luôn như hình với bóng. Dù ngoài mặt vừa muốn bù đắp tổn thương cho Ninh Tịch, nhưng sâu thẳm trong lòng, anh đã sớm chọn Ninh Tuyết Lạc.

Do đó, sau khi biết tin Ninh Tịch mang thai, anh không nỡ về nhà nói rõ với bác mà muốn gặp Ninh Tịch trước.

"Nói vậy có nghĩa là... Tô Diễn... Ngay từ đầu anh đã biết việc Ninh Tuyết Lạc bỏ thuốc để hủy hoại trinh tiết của tôi? Để bảo vệ cô ta, anh nói dối tôi rằng người đàn ông tối hôm đó là anh?" Ninh Tịch cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình, nhìn Tô Diễn, cảm thấy mọi thứ như sụp đổ.

"Ninh Tịch, Tuyết Lạc không cố ý, cô ấy còn trẻ, tính tình bốc đồng..."

"Vậy còn tôi thì sao?" Ninh Tịch ngẩng lên nhìn Tô Diễn, tràn đầy tuyệt vọng: "Các người có từng nghĩ đến tôi một chút nào không?"

Tô Diễn im lặng, một lúc sau mới vươn tay kéo Ninh Tịch: "Ở đây nắng quá, chúng ta về nhà trước đã..."

"Đừng có chạm vào tôi..." Ninh Tịch hất tay Tô Diễn ra, cô bỗng nhiên cười lớn.

Đến giờ phút này, Ninh Tịch nhận ra cuộc đời mình như một trò hề.

Để vào được thành phố của Tô Diễn, cô đã cố gắng thi đỗ vào đại học B.

Để được lòng Tô Diễn, cô từ bỏ ước mơ trở thành diễn viên.

Để môn đăng hộ đối với anh, cô từ bỏ cả cha mẹ nuôi và về Ninh gia, ngày ngày chỉ biết nịnh nọt cái nhân vật được gọi là nổi tiếng này.

Cuối cùng, chỉ đổi lại một câu nói: "Anh không thể phụ lòng Tuyết Lạc."

Ninh Tuyết Lạc, không chỉ chiếm đoạt danh phận của cô, cướp mất cha mẹ đẻ của cô, giờ... còn cướp luôn người cô yêu thương!

Ninh Tuyết Lạc còn nhỏ, sai lầm có thể được tha thứ?

Vậy... ai sẽ gánh chịu đau khổ cho cuộc đời của cô đây?

Cô thậm chí... còn không biết người đàn ông tối đó là ai!

Ninh Tịch ôm mặt, cô run rẩy, tuyệt vọng đến mức không còn gì để mất.

Tô Diễn thấy Ninh Tịch hốt hoảng, run rẩy bước ra giữa đường, liền vứt điếu thuốc đang kẹp trên tay, muốn đuổi theo nhưng lại bị Ninh Tuyết Lạc kéo lại: "Anh Diễn, anh muốn đi đâu?"

Khi Tô Diễn đang lưỡng lự, bỗng nghe một tiếng động lớn vang lên. Ninh Tịch đang đi trên đường bị va ngã, đổ nhào xuống đất.

"Cứu người... Cứu người với... Đâm phải thai phụ rồi..."

Ánh sáng chói chang rọi tới, Ninh Tịch thấy những cái bóng chớp nhoáng và hai gương mặt mà cô ghê tởm, bụng cô đau quặn thắt và cô nhận thức được rằng có điều gì đó đang mất đi, chỉ chớp mắt một cái, máu tươi chảy ra từ trán làm mờ mắt cô... cả thế giới như chìm vào bóng tối...

Tóm tắt chương trước:

Ninh Tịch tỉnh dậy sau khi ngất xỉu và nhận được kết quả khám thai từ cô y tá. Cô suy nghĩ về Tô Diễn, người bạn trai đang ở nước ngoài, và cảm thấy hồi hộp về cuộc gặp gỡ sắp tới. Khi rời bệnh viện, Ninh Tịch bất ngờ gặp Ninh Tuyết Lạc, người thù địch với cô. Ninh Tuyết Lạc châm chọc Ninh Tịch về việc mang thai và nghi vấn về cha của đứa bé, khiến Ninh Tịch hoang mang và lo lắng về mối quan hệ với Tô Diễn và những bí mật chưa được hé lộ.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Ninh Tịch đối mặt với sự phản bội từ người bạn thân Ninh Tuyết Lạc và Tô Diễn, người mà cô yêu. Ninh Tuyết Lạc châm chọc Ninh Tịch về sự sai lầm của cô trong đêm uống rượu, trong khi Tô Diễn cố gắng bảo vệ Tuyết Lạc. Cuộc trò chuyện giữa Ninh Tịch và Tô Diễn dần lộ rõ những bí mật đau lòng, khi Tô Diễn thừa nhận không thể ở bên Ninh Tịch vì lòng trung thành với Tuyết Lạc. Cảm giác tuyệt vọng và bất lực của Ninh Tịch tăng cao khi cô nhận ra mình đã hy sinh mọi thứ vì tình yêu nhưng nhận lại chỉ là sự phản bội. Cuối cùng, trong một khoảnh khắc bi thảm, Ninh Tịch gặp tai nạn, khiến cô rơi vào trạng thái tuyệt vọng sâu sắc hơn.

Nhân vật xuất hiện:

Ninh Tuyết LạcNinh TịchTô Diễn