Một tên côn đồ nhỏ bé đang run rẩy núp dưới gầm bàn, thò đầu ra rồi run rẩy chĩa súng về phía Ninh Tịch.

"Đoàng!!!"

Ngay khi tiếng súng vang lên, một cơn gió mạnh mẽ đột ngột quét qua trước mặt Ninh Tịch. Tên côn đồ trợn tròn mắt khi thấy viên đạn của mình bị lực gió làm lệch hướng, ghim thẳng vào bức tường phía sau. Cơn gió còn thổi bay mọi thứ trên bàn, khiến chúng văng tứ phía, rơi xuống đất.

Tên côn đồ vẫn chưa hết choáng váng thì bỗng chạm mặt một người xinh đẹp đến mức khiến tim gã lạnh toát.

Chỉ một giây sau, gã bị ai đó với đôi tay cứng như sắt lôi ra khỏi gầm bàn và quẳng "bịch" xuống đất, giữa đống thức ăn vương vãi.

"Ai cho cậu lãng phí thức ăn hả?" Giọng nói của người đàn ông này nghe như trực tiếp từ địa ngục vọng lại!

"Alo, cảnh sát đấy à? Đúng thế, chỗ chúng tôi bị.... Ớ..."

Nhân viên cửa hàng đang lén gọi điện dưới gầm bàn bỗng sững người lại khi thấy cảnh tượng trước mắt, không nói được một lời.

“Alo.. alo? Xin hỏi bên cô bị cái gì? Có phải là cướp không?” Đầu dây bên kia, cảnh sát tiếp tục truy hỏi.

Người nhân viên nhìn bốn "sát thần" đứng trong tiệm mà đờ đẫn khó tin, cô khó khăn nuốt nước bọt, "Thật... thật xin lỗi... chắc tôi uống nhiều quá rồi..."

Nói xong, cô cúp máy ngay.

"Tha mạng... tha mạng... xin các anh chị tha mạng ạ... bọn em có mắt mà không thấy Thái Sơn..." Tên côn đồ đeo dây chằng chịch trên đầu, tay đã vỡ nát, khuôn mặt sưng lên như đầu heo, hoàn toàn không còn nhận ra mình. Nói cũng khó khăn vô cùng.

Chết thật! Nếu biết sớm như vậy, hắn đã không dại dột tham tiền của cô con gái kia rồi, ai biết được bên cạnh Ninh Tịch có mấy nhân vật khủng khiếp như thế này chứ!

Mặc dù gã chỉ là một tên nhỏ trong băng đảng, kiến thức cũng rất hạn chế nhưng gã vẫn biết bốn người này không phải loại đơn giản. Đặc biệt người đàn ông có vẻ đẹp vô cùng, lại còn có thể tránh được đạn, chắc chắn không phải người bình thường trên Trái Đất!

"Người của ai? Khai mau!" Đường Lãng ngồi xuống, đá một cái ghế.

Gã côn đồ nghe thấy tiếng roi quất của Phong Tiêu Tiêu vang lên thì lập tức hồi đáp: "Em... em là người của Solomon ạ!"

Tên côn đồ tự mãn khi nghe thấy cái tên Solomon, định dùng nó để gây ấn tượng với những kẻ này. Nhưng chưa dứt lời thì Đường Lãng đã nói bằng giọng kiểu cách: "Đúng lúc, gần đây tao đang muốn tìm một băng nhóm để diệt cho bớt ngứa tay!"

Solomon? Nghe quen quen, Ninh Tịch nhíu mày nhưng không nghĩ nhiều, nói luôn: "Solomon? Chưa nghe bao giờ! Lão Đại cái bang đó là ai? Không phải tên ngốc đấy chứ!"

Người lăn lộn trong giới ngầm có thể không biết đến những nhân vật lớn như Hàn Kiêu nhưng ít nhất cũng phải biết tới Đường Lãng, Đường Dạ, Phong Tiêu Tiêu chứ? Cho dù gã muốn đối phó với cô, cũng phải tìm hiểu rõ ràng về những người xung quanh cô? Thật là tự tìm đường chết!

"Kệ nó đi, đến hang ổ của nó rồi hãy tính! Dù sao thì giờ cũng chẳng có gì làm!" Phong Tiêu Tiêu hào hứng đề xuất, dạo gần đây chẳng có chuyện gì thú vị, cô cũng muốn có chút hành động.

Hàn Kiêu cau mày nói: "Tôi còn chưa ăn no."

Ninh Tịch vội vàng trấn an: "Đại thần, chúng ta đến để... cướp tiền bảo hộ... ừm, mà nói như vậy chắc anh cũng không hiểu... tóm lại là chúng ta sẽ lấy tiền, đến lúc đó anh muốn ăn bao nhiêu suất KFC cũng được!"

Hàn Kiêu: "Đi!"

Tóm tắt:

Chương truyện mở đầu với một tên côn đồ run rẩy chĩa súng vào Ninh Tịch nhưng bị cơn gió mạnh làm đạn lệch hướng. Không lâu sau, hắn bị lôi ra bởi những người đáng sợ, khiến hắn nhận ra mối đe dọa từ những nhân vật khủng khiếp bên cạnh Ninh Tịch. Hắn hoảng sợ khai nhận mình thuộc về băng nhóm Solomon, nhưng Ninh Tịch cùng đồng bọn không coi trọng hăm dọa của hắn và quyết định tìm đến hang ổ của băng nhóm này để thực hiện một kế hoạch cướp tiền. Cuộc truy đuổi, căng thẳng và hài hước đang chờ đợi họ.