Ninh Tịch nghe vậy rất ngạc nhiên: "Bóp chết một con ruồi cũng là việc đáng tự hào sao?"
"Mày..." Ninh Tuyết Lạc siết chặt nắm tay, giận đến mức toàn thân run rẩy. Nhưng cô ta rất nhanh chóng khôi phục vẻ điềm tĩnh, chỉ nhếch môi cười nhạt: "Ninh Tịch, tao vốn định cho mày một con đường sống..."
Ngoài cửa, tiếng bước chân ồn ào vọng vào, hình như có cả giọng của Tô Diễn. Ninh Tuyết Lạc liếc nhìn ly nước lạnh trên bàn trà, chậm rãi nhìn về phía Ninh Tịch và nở một nụ cười quỷ dị.
Trong tay cô ta xuất hiện hai viên thuốc màu trắng, và chúng nhanh chóng tan vào ly nước. Ninh Tuyết Lạc nâng ly nước lên, nói với vẻ sâu xa: "Muốn trách thì chỉ có thể tự trách mày, mày luôn thích tìm đường chết... Vậy thì... đừng trách tao..."
Nói xong, cô ta uống cạn ly nước. Chỉ một lúc sau, sắc mặt của Ninh Tuyết Lạc ngay lập tức thay đổi. Ly nước trong tay cô ta rơi xuống đất, vang lên tiếng vỡ chói tai. Máu trào ra từ khóe miệng, cô ta ôm bụng lăn lộn trên sàn.
"Tuyết Lạc!!!" Tô Diễn nghe thấy tiếng động bên trong liền tông cửa xông vào. Sắc mặt gã không còn chút máu khi nhìn thấy Ninh Tuyết Lạc nằm dưới đất bên cạnh ly vỡ, máu vẫn không ngừng chảy.
Trong khi đó, Ninh Tịch ngồi đó trước bàn làm việc, không hề nhúc nhích, khuôn mặt vẫn bình thản. Ninh Tuyết Lạc ôm bụng, không thể tin nổi, nhìn chằm chằm vào ly vỡ dưới đất: "Trong nước này... chị... chị lại..."
Ninh Tịch cười nhẹ, không để Ninh Tuyết Lạc nói hết đã cắt ngang: "Được rồi, tôi hiểu cô muốn nói gì! Trong nước có thuốc mà tôi đã ép cô uống, tiếc là ở đây không có camera theo dõi, nếu không thì chứng cứ sẽ rành rành! Nhưng cái ly này cũng không đáng bao nhiêu, cô cứ giữ lấy."
Nghe lời châm chọc của Ninh Tịch, cơ thể Ninh Tuyết Lạc hơi cứng lại, nhưng chỉ trong chớp mắt, cô ta lại chuyển sang bộ dạng đau đớn như trái tim bị tổn thương: "Chị... hôm nay em tìm chị... là muốn chuyện giữa chúng ta kết thúc... bất kể chị muốn thế nào cũng được... chỉ mong chị... đừng làm tổn thương người vô tội nữa..."
"Tại sao... Tại sao chị vẫn không tỉnh ngộ... trong bụng em... là con của anh Diễn... đứa bé đó vô tội... đứa bé của mẹ cũng đã không còn... liệu như vậy còn chưa đủ sao... tại sao..."
"Tuyết Lạc! Tuyết Lạc!!!" Tô Diễn vội vàng bế Ninh Tuyết Lạc đã hôn mê lên, sắc mặt gã tối sầm khi nhìn Ninh Tịch rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Tô Diễn bế Ninh Tuyết Lạc qua khu nhân viên và phòng khách, không ngoài dự đoán lại gây ra một trận xôn xao.
Trong phòng làm việc, không biết Ninh Tịch nghĩ đến điều gì mà ánh mắt cô sâu lắng, nhìn chăm chăm về hướng Tô Diễn rời đi.
...
Thị trấn Lộc. Sau khi tan làm về đến nhà, Ninh Tịch lập tức gọi hai cuộc điện thoại. Rất nhanh chóng, cả hai bên đều đã trả lời cô.
Cuộc điện thoại đầu tiên là từ Thạch Tiêu xác nhận rằng đứa trẻ của Trang Linh Ngọc đã không còn, và hơn nữa còn bị người ta cố tình đâm gây sẩy thai. Có vẻ như chuyện rắc rối này lại đổ lên đầu cô, chỉ là đối phương không có chứng cứ, nếu không thì chắc chắn Trang Linh Ngọc đã sớm ném cô vào tù. Ninh Tuyết Lạc đã không cần phải mất công đến công ty diễn trò, cũng không cần phải dùng tới cách làm tổn hại đứa trẻ của mình để triệt hạ cô.
Trong chương này, căng thẳng giữa Ninh Tịch và Ninh Tuyết Lạc leo thang khi Ninh Tuyết Lạc định gây hại cho Ninh Tịch bằng một ly nước đã được tẩm thuốc. Tuy nhiên, bất ngờ lại xảy ra khi chính Tuyết Lạc uống nhầm. Tô Diễn, chứng kiến cảnh này, vội vàng đưa Tuyết Lạc đi cấp cứu, trong khi Ninh Tịch chỉ bình thản nhìn theo. Bên ngoài, tình hình trở nên rối ren khi Ninh Tịch nhận được thông tin rằng đứa trẻ của Trang Linh Ngọc đã bị sảy thai, làm cho cô dường như bị đồn thổi và hứng chịu những lời buộc tội không có chứng cứ.
Trong chương này, Ninh Tuyết Lạc đột ngột xông vào công ty để đối chất với Ninh Tịch về mẹ của cô ta và việc xảy ra với đứa trẻ trong bụng Trang Linh Ngọc. Cô ta thể hiện sự kích động và hối hận, nhưng cũng bộc lộ sự ganh ghét với Ninh Tịch, người đã khiến sự nghiệp của cô ta sụp đổ. Đằng sau những lời cầu xin tha thứ là những toan tính và tức giận về tình trạng hiện tại của cô. Ninh Tịch nhận ra mọi hành động của Ninh Tuyết Lạc đều nhằm che giấu một mục đích khác hơn là chỉ sự hối hận.