Trong một góc phòng, Tô Diễn đứng mờ mịt, nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt. Khoảnh khắc Lục Đình Kiêu tiến đến trước mặt Ninh Tịch, nắm tay cô, tâm trí gã hoàn toàn trống rỗng. Gã chăm chú nhìn hai người vô cùng xứng đôi đó, hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ. Trong khi đó, Ninh Tuyết Lạc nằm trên giường, cảm thấy như chìm trong cơn chết lặng.

Khi thấy Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch nắm tay nhau thân mật, nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay Ninh Tịch mà trước đó cô ta chưa bao giờ để ý đến; nhìn Lục Đình Kiêu kiêu ngạo, lịch sự trò chuyện với lão gia tử; nhìn Lục Cảnh Lễ và Ninh Thu Đồng vui vẻ trò chuyện với nhau… tất cả những hình ảnh đó như một cơn sóng đánh vào lòng ghen tỵ điên cuồng của cô ta.

Việc này sao có thể xảy ra? Sao có thể như vậy được! Người mà Ninh Tịch gả cho lại chính là Lục Đình Kiêu!

“Này, Lục nhị thiếu, tôi… tôi là Ninh Diệu Hoa, là ba của Tiểu Tịch! Lần trước ngài đến đón Tiểu Tịch chúng ta đã gặp nhau rồi!” Ninh Diệu Hoa cảm thấy Lục Cảnh Lễ dễ nói chuyện hơn Lục Đình Kiêu, bèn vội vàng tận dụng mọi cơ hội để bắt chuyện làm quen.

Chết tiệt, không lẽ trong bữa tiệc mừng thọ lần trước Lục Cảnh Lễ lại đích thân đến đón Ninh Tịch. Lúc đó ông ta luôn nghi ngờ rằng Ninh Tịch và Lục Cảnh Lễ có quan hệ gì đó, nào ngờ lại không phải là Lục Cảnh Lễ mà chính là Lục Đình Kiêu! Giờ đây, ông ta không chỉ hối hận mà còn muốn đập đầu vào tường vì giận giữ.

Ninh Thu Đồng nhìn về phía Ninh Diệu Hoa, khẽ cười lạnh: “Hừ, suốt ngày coi ‘con sói vô ơn’ thành bảo bối sống, thấy con nhóc đó cưới vào nhà họ Tô là đã cảm thấy nó giỏi lắm rồi. Chỉ tiếc là không thể suốt ngày khoe khoang trước thiên hạ. Giờ thì sao? Bây giờ thấy Ninh Tịch lấy được chồng tốt hơn, thì lại hối hận à?”

Ninh Diệu Hoa bị châm chọc nên mặt mũi trở nên tái nhợt: “Tôi hối hận gì chứ, Tiểu Tịch có chồng tốt như vậy, đương nhiên tôi phải mừng cho nó rồi!”

Ninh Thu Đồng bật cười thành tiếng: “Ôi, thế không biết vừa nãy ai mới nói sẽ báo cảnh sát đấy nhỉ, còn bảo rằng cho dù bố của ông trời đến đây cũng vô dụng?”

Đúng lúc này, Trang Linh Ngọc ngồi ở một góc không thể nhịn nổi nữa: “Nó làm ra những chuyện ác độc như thế, chúng tôi làm vậy là sai à?” Nói rồi, cô ta nhìn về phía Lục Đình Kiêu: “Lục tổng, dù nhà họ Lục có quyền có thế cũng không thể làm trái pháp luật được, việc Ninh Tịch hại chết hai mạng người là sự thật!”

“A…”

Cùng lúc đó, Ninh Tuyết Lạc đang ôm bụng nằm trên giường đột nhiên kêu lên những tiếng đầy đau khổ. Mọi sự chú ý lập tức chuyển sang cô ta, tất cả mọi người vây quanh Ninh Tuyết Lạc.

“Tuyết Lạc con thế nào rồi?”

“Bụng con… bụng con đau quá…” Ninh Tuyết Lạc mặt mày tái xanh, hơi thở yếu ớt, cả người như bông hoa héo hắt, khiến cho mọi người đều cảm thấy thương xót.

“Con trúng độc nghiêm trọng quá, bác sĩ bảo sẽ hơi đau một chút, con chịu khó nhé!”

“Ôi, đúng là gây nghiệp chướng mà…”

Nhìn thấy dáng vẻ này của Ninh Tuyết Lạc, ánh mắt của mọi người lại dần dần thay đổi khi nhìn về phía Ninh Tịch. Ninh Tịch giờ có một cuộc sống tốt như vậy mà còn hại Ninh Tuyết Lạc đến nỗi như thế này, giờ lại còn dựa vào chồng mình là Lục Đình Kiêu để ức hiếp người khác, thật quá đáng!

Trang Linh Ngọc liền chạy đến trước giường bệnh, trên mặt hiện rõ lo lắng và đau lòng. Nhân cơ hội này, Trịnh Mẫn Quân đứng bên cạnh vội lên tiếng: “Lục tổng, sợ rằng ngài vẫn chưa biết rõ đứa con gái này độc ác đến mức nào đâu, chỉ vì một mâu thuẫn nhỏ mà không chỉ hại chết đứa bé trong bụng mẹ ruột mình mà còn làm hại cả cốt nhục của nhà họ Tô chúng tôi nữa! Loại người này sao xứng bước chân vào nhà họ Lục! Thật là làm ô uế gia phong!”

Trên mặt Ninh Tuyết Lạc tràn đầy sự tuyệt vọng thê thảm nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía Ninh Tịch đầy độc địa.

Được lắm… vớ bẫm… Ninh Tịch! Lần này tao sẽ cho mày mất hết, cho mày nếm mùi vị từ thiên đường rơi xuống địa ngục là như thế nào!

Ánh mắt lạnh lùng của Lục Đình Kiêu không thèm bận tâm đến đám người bên cạnh đang không ngừng khiêu khích, anh hơi cúi xuống, chăm chú nhìn vào cô vợ nhỏ đang đứng bên cạnh mình: “Đúng, đúng là không xứng.”

Trịnh Mẫn Quân cứ tưởng Lục Đình Kiêu nghe thấy lời mình nói mà thầm vui mừng, nhưng ngay sau đó lại nghe Lục Đình Kiêu tiếp tục nói: “Tôi và nhà họ Lục không xứng với Tiểu Tịch.”

Tất cả mọi người: “…” Bị “hành” cho choáng váng.

Lục Cảnh Lễ: “...” Tôi đã biết mà.

Tóm tắt chương này:

Trong chương truyện, Tô Diễn chứng kiến sự thân mật giữa Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch, khiến gã rơi vào trạng thái mất phương hướng. Ninh Tuyết Lạc, đang nằm trên giường bệnh, cảm thấy ghen tỵ và tuyệt vọng vì chị gái mình có một cuộc sống tốt đẹp. Ninh Diệu Hoa cố gắng làm quen với Lục Cảnh Lễ nhưng lại bị Ninh Thu Đồng châm chọc. Sự tình trở nên căng thẳng khi Trang Linh Ngọc tiết lộ tội ác của Ninh Tịch, trong khi Lục Đình Kiêu cũng bày tỏ sự không tương xứng với Tiểu Tịch, gây ra sự ngỡ ngàng cho mọi người có mặt.

Tóm tắt chương trước:

Chương truyện diễn ra trong không khí căng thẳng khi Lục Đình Kiêu công khai mối quan hệ với Ninh Tịch trước mặt gia đình. Ông nội của Lục Đình Kiêu xác nhận họ đã kết hôn, khiến mọi người bất ngờ và hoang mang. Ninh Diệu Hoa, khi nghe tin này, không thể tin nổi vào tai mình, trong khi các thành viên khác trong gia đình ngạc nhiên trố mắt. Sự xuất hiện của Lục Cảnh Lễ càng làm cho tình hình thêm phần hài hước khi anh ta pha trò về 'tiêu chuẩn' của Ninh Tịch, khiến cho bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn nhưng cũng đầy kịch tính.