"Con nói cái gì?" Trang Linh Ngọc, lúc này tâm trạng hoảng loạn, bỗng sững lại.
Ninh Diệu Hoa cũng sắc mặt tái mét: "Tô Diễn, con vừa nói gì? Con nói Tiểu Tịch bị người ta hãm hại?"
Ninh Tuyết Lạc nhìn chằm chằm vào Tô Diễn, người đang bênh vực Ninh Tịch, ánh mắt cô tràn đầy thù hận. Tô Diễn, anh cũng muốn đối đầu với tôi sao?
Ninh Tuyết Lạc cười gằn, không hề tỏ ra sợ hãi: "Không sai, chính tôi đã hại, tôi đã bỏ thuốc kích thích vào đồ uống của cô ta và chuẩn bị cho cô ta hai thằng trai bao nữa, thì sao nào? Cô ta cũng chỉ là một chiếc giày rách bị hai thằng đó làm to bụng thôi, ha ha ha..."
"Ninh Tuyết Lạc! Mày nói cái gì? Nói lại cho tao nghe! Chính mày là người bỏ thuốc hại Tiểu Tịch, mày đã cho người cưỡng bức Tiểu Tịch!!!"
Ninh Diệu Hoa không thể tin vào tai mình, toàn thân ông ta run lên kịch liệt. Ngay cả khi nghe Ninh Tuyết Lạc đã hại chết đứa con trong bụng Trang Linh Ngọc, biết cô ta ngoại tình, ông ta cũng không nổi trận lôi đình như lúc này.
Làm sao có thể là con gái ông lại bị cưỡng bức chứ!
Ninh Tuyết Lạc ôm bụng cười sảng khoái: "Ha ha ha... Cười chết tôi mất thôi! Con nhà quê Ninh Tịch đó, không phân biệt nổi quần áo xịn hay giả, tôi đưa cái gì thì nó mặc cái đó, tôi bảo nó nước chanh rửa tay để uống, mà nó cũng uống thực. Con ngu đó, có trai bao còn chẳng biết là gì, mà còn tự gọi để tận hưởng? Thật đáng thương, hai người các ông còn ngu hơn nó, mà cũng tin được vào đó, ha ha ha..."
Từng câu từ và tiếng cười chói tai của Ninh Tuyết Lạc vang vọng trong căn phòng bệnh tĩnh lặng, Trang Linh Ngọc choáng váng, miệng há hốc không nói nên lời.
Điều này không phải sự thật...
Tất cả những chuyện này đều không phải là thật...
Trong bao nhiêu năm qua, bà ta đã nuôi dưỡng cái thứ gì thế này!
Bà ta vì cái con súc sinh này mà đã làm gì với chính con gái ruột của mình chứ...
Không phải Ninh Tịch hại đứa con của bà ta mà là Ninh Tuyết Lạc! Ninh Tuyết Lạc đã hại cả hai đứa con của bà!
Nó đã hại con trai bà, rồi tiếp theo đến con gái bà!
Ninh Diệu Hoa nhìn đứa con gái xa lạ, độc ác như rắn độc, lắng nghe từng lời cô ta nói về những gì đã làm với cô con gái ruột thịt của mình. Mỗi câu, mỗi chữ đều như dao cứa vào tim ông ta. Ông ta điên cuồng lao tới Tô Diễn: "Tô Diễn! Con nói đi! Tất cả những chuyện này là sao! Con biết tất cả mọi chuyện đúng không!!!"
Tô Diễn cúi đầu, đau khổ: "Con xin lỗi... là lỗi của con... Năm đó sức khỏe con không tốt, phải được dưỡng bệnh dưới quê. Con và Tiểu Tịch đã quen nhau từ lúc đó. Trước khi gặp Tuyết Lạc, con đã có mối quan hệ với Tiểu Tịch, là con đã phản bội cô ấy, cùng Tuyết Lạc làm ra chuyện có lỗi với Tiểu Tịch... Khi đó con chỉ nghĩ tới Tuyết Lạc, sau khi biết những việc Tuyết Lạc làm với Ninh Tịch, con chỉ nghĩ rằng cô ấy còn nhỏ, nông nổi không suy nghĩ, và tưởng cô ấy thật lòng hối lỗi... nên mới giúp cô ấy giữ bí mật này.”
“Con đã gạt Tiểu Tịch, nói người đêm đó là con, Tiểu Tịch không phải cố tình muốn giữ lại đứa bé, cô ấy chỉ nghĩ rằng đứa bé là của con... cô ấy vẫn luôn chờ con quay lại... cho cô ấy một danh phận... nhưng con lại... con xin lỗi... là con đã hại đời cô ấy..."
Nghe đến những lời này, Ninh Diệu Hoa run rẩy, mắt ông ta đỏ như máu: "Súc sinh! Hai đứa chúng mày là lũ súc sinh!!!"
Ông ta không thể tưởng tượng nổi hai người này lại khiến con gái ông... con gái ruột thịt của ông ta thành ra như vậy!!!
Tâm trí ông ta quay cuồng với hình ảnh trong bệnh viện năm đó, sau tai nạn dẫn đến sảy thai, con bé đã tuyệt vọng xin lỗi ông như thế nào. Nhớ lại cảnh ông dùng những lời lẽ nhẫn tâm để trách mắng nó. Nghĩ đến việc mình đã tàn nhẫn đẩy con gái ra nước ngoài năm năm mà không một lời hỏi han ân cần...
Rồi ông cũng nhớ tới ánh mắt lạnh lẽo của con bé mỗi lần đối diện với ông từ sau khi trở về.
Ông nhớ câu nói: "Cha, ông có xứng không?" của cô...
Ông không xứng... thật ra ông ta không hề xứng đáng được làm cha của cô...
Bởi vì chính ông ta đã đẩy con gái của mình vào vực thẳm không lối thoát...
Chương truyện diễn ra trong bầu không khí căng thẳng khi Tô Diễn thừa nhận đã phản bội Ninh Tịch và ghi nhận tội ác của Ninh Tuyết Lạc. Ninh Diệu Hoa, cha của Ninh Tuyết Lạc, đau đớn khi phát hiện sự thật kinh hoàng về con gái mình. Ninh Tuyết Lạc thách thức mọi người về những tội ác của mình, khiến Trang Linh Ngọc và Ninh Diệu Hoa không thể tưởng tượng nổi. Tô Diễn mắc kẹt giữa hai người con gái, đầy ân hận về những quyết định đã dẫn đến bi kịch này. Ánh mắt và lời nói của Ninh Tịch ám ảnh cả gia đình, phản ánh sự tan vỡ trong mối quan hệ gia đình.
Trong chương này, Trang Linh Ngọc lên kế hoạch để lật ngược tình thế cho Ninh Tuyết Lạc, nhưng mọi chuyện trở nên tồi tệ khi sự thật được phơi bày. Trong khi các thành viên gia đình dần rời bỏ, Trịnh Mẫn Quân chỉ trích Ninh Tuyết Lạc vì cho rằng cô ta đã làm hỏng thanh danh gia đình. Ninh Tuyết Lạc phản pháo bằng cách tiết lộ bí mật về Ninh Tịch, khiến Trịnh Mẫn Quân sững sờ. Cuối cùng, Tô Diễn đứng ra bảo vệ Ninh Tịch, khẳng định rằng cô chưa bao giờ phản bội và thực sự là nạn nhân của hoàn cảnh.