Giang Mục Dã cảm thấy chán nản, cố gắng mở miệng nhưng giọng khàn: “Cô muốn tiến tới với anh ta à?”
“Làm sao có thể! Tôi là người biết thân biết phận,” Ninh Tịch trả lời.
Giang Mục Dã nhăn mặt: “Ý tôi không phải như vậy. Không phải tôi chê cô, tôi chỉ muốn nói rằng Lục Đình Kiêu rất quỷ quyệt và nguy hiểm. Gia thế của Lục gia cũng không phù hợp với cô…”
“Ôi, người anh em, cảm ơn vì đã tâng bốc chị như vậy. Chị biết mình là người như thế nào mà.” Ninh Tịch cắt ngang, vẻ mặt đã trở lại bình thường. “Yên tâm đi, cảm mến không có nghĩa là mất lý trí. Tôi biết mình đang làm gì và biết phải làm gì.”
Giang Mục Dã nghe cô nói vậy vẫn không vui vẻ, trong lòng còn khó chịu: “Cô là người thế nào? Chăm chỉ, nghiêm túc, biết phấn đấu. Bề ngoài có vẻ bất cần đời, nhưng thực ra lại rất thận trọng, yêu ghét rõ ràng, là một người phụ nữ tốt!”
Ninh Tịch ngạc nhiên: “Không ngờ nha, Lông Vàng! Hóa ra hình tượng của tôi trong mắt anh lại hoành tráng như vậy? Anh đã yêu tôi rồi à?”
Giang Mục Dã cảm thấy sống lưng mình cứng đờ: “Đủ rồi, giữ cho nước nó trong!”
“Ha ha ha…” Ninh Tịch ôm bụng cười lăn lộn, sau đó nhìn anh ta bằng ánh mắt thâm trầm: “Giang Mục Dã, mượn tạm câu của anh, anh hiểu tôi bao nhiêu? Biết được tôi nhiều đến mức nào? Hiện tại anh chỉ thấy phần tôi thể hiện ra trước mặt anh thôi, anh cho rằng bản chất của tôi thật sự như vậy sao?”
Giây phút ấy, Giang Mục Dã dường như cảm nhận được nội tâm mình bị cô nhìn thấu, cô đang cố ý nhắc anh đừng mơ mộng nữa...
...........
Tại nhà họ Lục.
Lục Đình Kiêu ngồi trên ghế salon trong phòng khách, chăm chú lật xem một cuốn sách tiếng Đức. Còn Lục Cảnh Lễ thì ngược lại, như thể bị ghim một cây kim dài vào mông, cứ đi đi lại lại khắp phòng.
“Anh, người mà tối nay Ninh Tịch hẹn chính là thằng oắt Giang Mục Dã đó! Chẳng lẽ anh không muốn biết bọn họ nói gì sao? Em có dự cảm! Nội dung nhất định sẽ rất kinh người! Hơn nữa còn quan hệ trọng đại đến anh nữa!”
Lục Đình Kiêu lật một trang sách, không thèm ngẩng đầu lên.
“Hazz, đều tại anh hết, em đã bảo để em lén cài máy nghe lén thì anh nhất quyết không cho! Bây giờ thì sao, chỉ có thể ngồi đây mà lo lắng suông thôi!” Lục Cảnh Lễ oán trách, mặc dù người lo lắng chỉ có một mình anh ta.
Cuối cùng, ngay cả một người kiên nhẫn như Lục Đình Kiêu cũng không thể chịu nổi: “Im lặng, nếu không thì về đi.”
“Không! Em không về!” Anh còn phải chờ Tiểu Tịch Tịch về để thăm dò nữa chứ! Nếu không chắc chắn tối nay sẽ không ngủ ngon!
“Đã gần 11h rồi mà sao hai người kia vẫn chưa về?” Lục Cảnh Lễ đang vò đầu bứt tai thì bỗng di động reo lên, một số lạ gọi tới.
“Đã muộn thế này rồi ai còn gọi thế?” Lục Cảnh Lễ cầm điện thoại ra ngoài sân nhận cuộc gọi.
Mười phút sau, Lục Cảnh Lễ như vừa hít lá đu đủ xông vào.
“Đúng là đang buồn ngủ có người đưa gối tới! Anh, anh đoán em mới lấy được gì không? Chính là bản ghi âm cuộc nói chuyện của Giang Mục Dã với Ninh Tịch! Cái này không phải do em làm đâu, mà là một tên chó săn của tòa soạn nào đó theo dõi họ rồi ghi lại. May mà ông chủ của bọn họ nhận ra kịp thời nên lập tức chặn lại và đưa cho em làm quà xin lỗi!”
Chương truyện diễn ra giữa Giang Mục Dã và Ninh Tịch, nơi Giang bày tỏ lo lắng về Lục Đình Kiêu, một đối thủ mà anh cho là nguy hiểm. Ninh Tịch khẳng định cô biết rõ mình và không để tình cảm chi phối lý trí. Đồng thời, tại nhà họ Lục, Lục Cảnh Lễ lo lắng chờ đợi thông tin từ cuộc hẹn của hai người và bất ngờ nhận được bản ghi âm cuộc nói chuyện giữa Giang và Ninh từ một nguồn bên ngoài, mở ra những mâu thuẫn và bí mật mới.
Trong đoạn đối thoại căng thẳng, Ninh Tiểu Tịch và Giang Mục Dã thảo luận về Lục Đình Kiêu và mối quan hệ của cô với anh. Ninh Tiểu Tịch thừa nhận những cảm xúc yếu đuối dành cho Lục Đình Kiêu, dù cô biết anh có vẻ bí ẩn và phức tạp. Giang Mục Dã lo lắng cho cô, cảnh báo về bản chất thật sự của Lục Đình Kiêu và những sự kiện bi thảm liên quan đến anh. Mặc dù những điều đó, Ninh Tiểu Tịch vẫn khẳng định sự tốt bụng mà Lục Đình Kiêu đã thể hiện với mình, tạo nên một cuộc tranh luận sâu sắc về tình yêu và lòng tin.