Aaaaaaaaa! Trời ơi!
Tình huống này là gì vậy?
Lúc này tâm trí Ninh Tịch rối bời như một chiếc máy tính bị nhiễm virus. Khi cô lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên của cô là đẩy Lục Đình Kiêu ra.
Nhưng Lục Đình Kiêu lại siết chặt tay cô, với giọng điệu có chút tội nghiệp nói: “Đừng đẩy tôi mà, cho tôi ôm một chút...”
Ninh Tịch: “...”
Cô nên phản ứng thế nào với yêu cầu này đây?
Chết tiệt thật, hôm nay Lục Đình Kiêu bị sao vậy?
Dù trong hai ngày qua cô luôn cố tránh mặt anh, nhưng cô vẫn rất cẩn thận, không hề khiến anh khó chịu, vậy mà giờ anh lại đột nhiên như thế này...
Mười giây trôi qua...
Ba mươi giây trôi qua...
Một phút trôi qua...
Ba phút trôi qua...
Nói là một chút thôi mà! Đúng là lời hứa không giữ được!
Khi Ninh Tịch đã cạn kiệt kiên nhẫn, Lục Đình Kiêu bất ngờ buông cô ra: “Xin lỗi, tôi hơi vô lễ.”
Ninh Tịch nuốt nước bọt: “Ha ha ha... không sao đâu, không sao...”
Trời ạ, tim cô suýt nhảy ra ngoài, mà chỉ vì một câu vô lễ mà xong sao?
Lục Đình Kiêu nhìn thấy khuôn mặt bực tức của cô, trên môi anh nhoẻn một nụ cười khó nhận ra: “Đi ngủ sớm nhé, chúc ngủ ngon.”
“Ha ha... ngủ ngon, ngủ ngon. Anh cũng ngủ ngon nhé...”
Ngon cái rắm! Đêm nay cô lại mất ngủ rồi!
....
Sáng hôm sau, quả đúng là Ninh Tịch không ngủ được nên cô trốn trong chăn, không dám ra khỏi giường.
Cuối cùng, cô quyết định lén gọi điện cho Loan Loan.
“Loan Loan, Đại thiếu gia nhà em đi làm chưa?”
“Chưa đâu! Nhưng mà em thấy từ lúc xuống lầu đến giờ, Đại thiếu gia rất bận, điện thoại không rời khỏi tai, trợ lý Trình cũng đã đến hỏi anh ấy khi nào rời đi...”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó Đại thiếu gia vẫn chưa đi! Anh ấy vẫn ở dưới lầu! Không biết đang chờ điều gì....”
Ninh Tịch: “...” --- Xem ra cô không thể trốn thoát rồi!
Ninh Tịch hít sâu vài lần, điều chỉnh tâm trạng rồi quyết định xuống lầu với bộ mặt tự nhiên nhất có thể.
Khi xuống lầu, cô thấy Lục Đình Kiêu vẫn ngồi trên ghế sofa, còn trợ lý Trình Phong đứng bên cạnh với một đống tài liệu dày cộp, vẻ mặt sốt ruột nhưng không dám lên tiếng thúc giục.
Ninh Tịch vừa đi xuống vừa vươn vai, cố ý tạo vẻ ngạc nhiên: “Ô, Lục Đình Kiêu, sao giờ này anh vẫn chưa đi làm?”
Nghe thấy giọng cô, Lục Đình Kiêu ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía cô...
“Tôi đang đợi em.” Lục Đình Kiêu nói.
Ninh Tịch ngỡ ngàng: “...”
Sao tự dưng cô lại cảm thấy không biết phải nói chuyện bình thường với Lục Đình Kiêu như thế nào?
Khi Ninh Tịch còn đang ngơ ngác, Lục Đình Kiêu tiến lại gần cô.
Cô theo phản xạ muốn lùi lại, nhưng ánh mắt lạnh lùng của anh như có sức hút vô hình khiến cô không thể cử động.
Lục Đình Kiêu tiến đến trước mặt cô, bàn tay lớn của anh chạm vào tóc cô, nói: “Nếu bây giờ không đợi em thì sẽ thêm một ngày nữa tôi không được thấy em.”
Ninh Tịch lại tiếp tục ngơ ngác: “...”
“Tôi đi làm đây.” Lục Đình Kiêu vừa nói vừa đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.
Ninh Tịch: “...” Cô như thể đã hoàn toàn đứng hình.
Trình Phong đứng phía sau cũng ngây người, sau đó đỏ mặt quay đi, có vẻ như không muốn nhìn vào cảnh tượng này.
Mới sáng sớm đã bị hành hạ như vậy rồi, ai ngờ lại còn bị màn ngược cẩu thêm một lần nữa! Thật thảm hại!
Chương truyện xoay quanh tình huống căng thẳng giữa Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu. Sau một tối đầy bối rối, Ninh Tịch không thể ngủ được và cảm thấy lo lắng khi thấy Lục Đình Kiêuvẫn ngồi đợi cô sáng hôm sau. Sự tương tác giữa họ thể hiện cảm xúc phức tạp: từ ngại ngùng, bối rối đến tình cảm ngọt ngào với hành động âu yếm. Tuy nhiên, Ninh Tịch lại cảm thấy mâu thuẫn khi phải đối mặt với tình huống này, tạo nên một bầu không khí đầy kịch tính và khiến cô bất ngờ trước tình cảm của Lục Đình Kiêu.
Khi trở về nhà, Ninh Tịch viện cớ giảm cân và từ chối ăn tối. Trong lúc tắm, cô được Loan Loan, cô giúp việc, mang đồ ăn lên, khiến tâm trạng cô dễ chịu hơn. Loan Loan nhận xét về vẻ đẹp của cô và khẳng định sự xứng đôi với Lục Đình Kiêu, làm Ninh Tịch bối rối. Khi Lục Đình Kiêu xuất hiện, anh thẳng thắn bày tỏ sự nhớ nhung Ninh Tịch và bất ngờ ôm cô, tạo ra một khoảnh khắc ngọt ngào và đầy cảm xúc giữa hai người.