Ninh Tịch sống ở đây sao? Sao lại có thể chứ? Nhưng để vào đây thì phải quẹt thẻ, vậy cô ta đã vào bằng cách nào? Thường Lị vừa đi vừa lầm bầm tự hỏi, cuối cùng không nhịn được mà chạy đến quầy lễ tân để nghe ngóng.

Tiểu Phương, cô gái vừa nãy vào đây… có phải là Ninh Tịch không? Cô ta sống ở đây à?” Thường Lị hỏi.

Tiểu Phương tỏ ra khó xử, nói: “Cô Thường, vấn đề này thuộc về quyền riêng tư của chủ hộ, chúng tôi không thể tiết lộ được. Cô cũng biết đấy, ở đây quy chế rất nghiêm!”

Thường Lị lén lút nhét vào tay Tiểu Phương một cái thẻ mua sắm: “Em gái, giúp chị một chút nhé! Chị chỉ muốn biết có phải cô ta sống ở đây hay không, việc này đâu phải nhạy cảm gì, sẽ không ảnh hưởng gì đến em đâu!”

Tiểu Phương liếc nhìn cái thẻ mua sắm một cách khinh bỉ, trong lòng nghĩ thầm, cô ta thường có thái độ chỉ huy và kiêu ngạo với mình lắm, giờ lại muốn nhờ vả thì lại cư xử nhẹ nhàng như vậy?

Dự định từ chối nhưng rồi cô lại thay đổi ý định, nhận lấy cái thẻ và nói: “Đúng vậy, cô ấy sống ở đây, khoảng nửa tháng trước đã đến đăng ký thông tin.”

Thường Lị nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng rực lên: “Chủ hộ là ai?”

Tiểu Phương nhìn vẻ mặt của Thường Lị biết ngay cô ta đang nghĩ gì, nên cứ thành thật mà nói: “Đăng ký dưới danh nghĩa của tập đoàn giải trí Thịnh Thế, chắc chắn là chỗ ở mà công ty đã sắp xếp cho cô ấy!”

Thường Lị ngây ra: “Cái gì? Cô không nhầm đấy chứ?” Cô ta còn tưởng rằng sẽ moi được điểm yếu của Ninh Tịch

Tiểu Phương khẳng định: “Làm sao là nhầm được, căn phòng đó nằm ở vị trí đắc địa nhất của Châu Giang Đế Cảnh, chính diện nhìn ra Châu Giang, cảnh sắc rất đẹp, trước đây vẫn để trống, mãi đến nửa tháng trước mới có nhân viên của Thịnh Thế đến tu sửa lại, thông tin ghi trên phiếu của ban quản lý chung cư cũng là của cô ấy!”

“Tôi biết rồi, cảm ơn…” Thường Lị khuôn mặt tối sầm lại, vội vã rời đi.

Trời ạ, Thịnh Thế điên rồi sao? Tự dưng lại đãi ngộ tốt cho một người mới như Ninh Tịch như vậy! Nhớ lại những gì cô đã nói với Ninh Tịch trước đó, rằng Tinh Huy sắp xếp cho cô ta chỗ ở rất tốt… quả thực là như tát vào mặt mình…

Xem ra mình nhất định phải để mắt đến Ninh Tịch, phải tìm ra vị đại gia đứng sau lưng cô ta rốt cuộc là ai!

Nhờ có sự giúp đỡ của Lục Đình Kiêu, Ninh Tịch vốn mất cả ngày để dọn dẹp giờ chỉ cần một buổi đã hoàn thành. Nhìn mọi thứ được sắp xếp gọn gàng, cô mới cảm thấy tâm trạng tốt lên được một chút. Sau khi gia nhập Thịnh Thế, cô vẫn cảm thấy mọi thứ không chân thực, nhưng lúc này nhìn vào căn "ổ nhỏ" của mình, cô mới có được chút cảm giác thực tế.

Ninh Tịch lấy một cái khăn mặt mới đưa cho Lục Đình Kiêu lau mồ hôi: “Hôm nay anh đã vất vả rồi, tôi mời anh ăn bữa cơm nhé?” Dù sao cả ngày hôm nay Lục Đình Kiêu cũng bận rộn vì cô, ít nhất cô cũng phải mời anh một bữa.

“Có thể ăn ở nhà được không?” Lục Đình Kiêu hỏi.

Ninh Tịch gãi đầu: “Cái này? Nhưng phòng bếp chưa có gì đâu, tôi sợ là không làm được.”

“Không sao, em không cần phải xuống bếp đâu, hôm nay đã rất mệt rồi.” Lục Đình Kiêu nói rồi gọi điện thoại, chỉ nói hai từ với người bên đầu dây: "Vào đi.”

Ngay lập tức, tiếng chuông cửa vang lên. Ninh Tịch nghi ngờ đi ra mở cửa, và ngay lập tức giật mình. Ngoài cửa có hai hàng người đứng sắp xếp ngay ngắn, mặc đồng phục chỉnh tề, trên tay bưng các món ăn hấp dẫn.

Người đứng đầu tiên trong hàng cầm một bó hoa bách hợp tươi tắn. Lục Đình Kiêu tiến lại, cầm bó hoa từ tay người đó rồi quay sang đưa hoa ra trước mặt cô: “Tặng em.”

Tóm tắt:

Trong chương này, Thường Lị nghi ngờ về việc Ninh Tịch sống ở một khu căn hộ cao cấp và tìm hiểu thông tin từ Tiểu Phương. Khi biết Ninh Tịch đã được tập đoàn Thịnh Thế sắp xếp nơi ở tốt, cô ta bắt đầu lo lắng và quyết định theo dõi. Ngược lại, Ninh Tịch vừa chuyển đến với sự giúp đỡ của Lục Đình Kiêu, và sau khi dọn dẹp xong, cô cảm thấy hài lòng nhưng cũng lo lắng vì không có đồ ăn trong bếp. Lục Đình Kiêu đã chuẩn bị một bữa ăn với sự xuất hiện bất ngờ của các món ăn ngon cùng bó hoa tươi.