Ninh Tịch lắc đầu, nhanh chóng chấm dứt cuộc trò chuyện mờ ám giữa “cô giáo” và “học sinh”, rồi chuyển sang trạng thái của một nhân viên nghiêm túc, giơ tay lên nói:
“Sếp, tôi muốn xin nghỉ một thời gian, không muốn bị quấy rầy!”
Lục Đình Kiêu sau khi suy nghĩ một hồi thì vui vẻ đồng ý: “Có thể phê chuẩn, em muốn nghỉ bao nhiêu ngày?”
Ninh Tịch nhìn vào ngón tay của mình, ngập ngừng hỏi: “Đơn vị có thể tính bằng năm không?”
“Tôi cho em thời gian là 7 ngày.” Lục Đình Kiêu không quan tâm tới ý kiến của cô, gõ nhịp cho quyết định của mình.
“Được thôi... 7 ngày thì 7 ngày! Đợi mai tôi ra viện, tôi có thể tạm thời sống ở căn hộ do công ty cấp không? Vừa mới rồi anh đã hứa sẽ không quấy rầy mà! Hơn nữa gần đây Tiểu Bảo không ở nhà, mà ngày kia tôi còn phải tới công ty một chuyến, ở Châu Giang Đế Cảnh cũng gần hơn một chút!” Ninh Tịch cố gắng đưa ra đủ lý do chính đáng.
“Được.” Lục Đình Kiêu gật đầu mà không chút do dự.
“...” Ủa, dễ dàng vậy sao? Bỗng dưng không gài bẫy cô nữa, cô có chút không quen.
Ninh Tịch nheo mắt, hiện ra vẻ mặt giống như một chú hồ ly nhỏ, dường như cô đã tìm ra cách hiệu quả nhất để đối phó với tên Đại ma vương này! Khổ nhục kế ư?
Có lẽ nào vì vừa rồi bác sĩ đã khuyên không được để cô chịu áp lực lớn?
Haiz, cũng bởi vì quá quan tâm mà khổ nhục kế lại có tác dụng như thế...
Nghĩ đến đây, chỉ số trong lòng cô bỗng chốc tăng lên tới tám mươi phần trăm!!!
...
Ngày hôm sau.
May mắn là tình trạng của Ninh Tịch không nghiêm trọng, sáng sớm cô đã có thể thuận lợi xuất viện.
Lục Đình Kiêu thực hiện đúng lời hứa đưa cô về Châu Giang Đế Cảnh, trong lúc trên đường, anh ghé qua siêu thị, mua sắm đầy đủ đồ ăn để lấp đầy tủ lạnh cho cô, đồng thời đặt hàng đầy đủ ba bữa mỗi ngày, cứ nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần rằng cô phải chú ý đến việc ăn uống.
Ninh Tịch ngồi trên sofa, nhìn Lục Đình Kiêu bận rộn tới lui, kiểm tra từng ngóc ngách trong tủ lạnh còn đứng đó suy nghĩ xem có để quên thứ gì không, cô không nhịn được ho nhẹ một tiếng: “Lục Đình Kiêu, anh không cần làm gì nữa đâu, tôi có thể tự chăm sóc mình mà.”
Lục Đình Kiêu bước tới trước mặt cô: “Vậy tôi đi đây.”
Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng anh vẫn không yên tâm, cứ như thể cô là một đứa trẻ ba tuổi hoàn toàn không có khả năng tự lo liệu cho bản thân.
Ninh Tịch cố gắng giữ vững chỉ số trong lòng: “Ừm.”
“Em thật sự không còn vấn đề gì nữa chứ?”
“Không sao đâu, bụng không đau gì nữa rồi! Khả năng hồi phục của tôi rất nhanh!”
“Ừm, điểm này là đúng.” Lục Đình Kiêu hài lòng gật đầu.
Ninh Tịch: “.....” --- Câu này không sai, nhưng sao cô lại có cảm giác như đang bị đùa giỡn vậy?
Đang thất thần, Lục Đình Kiêu bất ngờ cúi xuống gần cô, nhưng chưa kịp tiến sát vào đã đứng dậy lùi ra, sau đó vươn tay sờ lên đỉnh đầu cô: “Không làm phiền em nữa.”
Ninh Tịch: “...”
Anh! Đã! Làm! Phiền! Rồi! Đấy!!!
Coi như cô đã hiểu, ngay cả khi tên này không làm gì, thì sự tồn tại của anh ta cũng đã gây rối.
Mãi đến khi tiễn Lục Đình Kiêu đi rồi, Ninh Tịch mới có thể hoàn toàn thả lỏng. Cô ôm gối nằm ngẩn ngơ trên sofa, nghĩ lại tất cả những chuyện xảy ra trong mấy ngày vừa qua...
Dù cô đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng lúc này đầu óc cô vẫn trống rỗng, hoàn toàn rối ren.
Với tình trạng này, cô chỉ có thể cho mình 0 điểm!
Thật ra lúc đầu cô đã định sẽ cố ý nói những lời dứt khoát để khiến Lục Đình Kiêu từ bỏ ý định, nhưng khi đối diện với gương mặt ấy, cô lại không thể thốt ra được một từ nào, trái lại, trái tim kiên định của cô ngày càng dao động. Điều mà cô vốn nghĩ là tuyệt đối không thể, giờ đây lại dần thay đổi cách nhìn...
Không phải ngẫu nhiên mà trong lịch sử có nhiều vua hôn quân như vậy!
Thật sự, sắc đẹp có thể khiến con người ta mất lý trí!
Chương này xoay quanh cuộc trò chuyện giữa Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu về việc xin nghỉ làm để tránh bị quấy rầy. Ninh Tịch tận dụng thời điểm để thuyết phục Lục Đình Kiêu cho phép cô ở lại căn hộ mà công ty cấp. Dù ban đầu Ninh Tịch định từ chối sự giúp đỡ nhưng sự quan tâm của Lục Đình Kiêu khiến cô cảm thấy khá bối rối. Cuối cùng, cô trải qua những suy nghĩ rối ren về mối quan hệ giữa họ và cảm nhận được những thay đổi trong cảm xúc của bản thân, từ sự kiên định ban đầu đến những dao động sâu sắc hơn.
Trong chương này, Ninh Tịch gặp vấn đề về sức khỏe do ăn uống quá độ, buộc phải theo Lục Đình Kiêu đến bệnh viện giữa đêm. Khi hai người tới nơi, Ninh Tịch cảm thấy lo lắng và ngại ngùng khi bị nhầm là thai phụ. Sau khi kiểm tra, bác sĩ chẩn đoán cô bị viêm dạ dày cấp tính. Lục Đình Kiêu thể hiện sự quan tâm sâu sắc, giúp cô bôi thuốc và an ủi cô. Ninh Tịch cảm thấy dằn vặt về sự việc này, nhưng cũng không thể không nhận ra tình cảm của Lục Đình Kiêu dành cho mình.