Vừa rồi, Lục lão gia tử trầm ngâm hỏi: "Mày nói... Anh mày vẫn còn tự nhốt mình trong nhà à?"
Lục Cảnh Lễ đang định trả lời thì điện thoại bỗng reo lên, là Trình Phong gọi tới.
"Nhị thiếu, cứu mạng!!!"
"Biết rồi, tôi sẽ đến ngay!"
Nghe Trình Phong nói như vậy, Lục Cảnh Lễ lập tức hiểu có chuyện gì nghiêm trọng, cậu vội dập máy rồi quay sang hai người kia nói: "Vừa nãy là trợ lý của anh con gọi, giờ anh ấy đã ra khỏi nhà đến công ty rồi. Con phải tới giúp đỡ anh ấy một chút! Bái bai~"
Thấy bóng dáng Lục Cảnh Lễ rời đi, hai người ngồi lại nhìn nhau.
"Sùng Sơn, ông nghĩ chuyện này thế nào?" Lục lão phu nhân lo lắng hỏi.
Lục lão gia tử gương mặt lạnh lùng đáp: "Hãy chờ một thời gian nữa xem tình hình thế nào đã, ai biết được cô ta có chơi trò lạt mềm buộc chặt không?"
Lục lão phu nhân muốn nói nhưng lại thôi, thầm nghĩ con trai mình đã thẳng thắn bày tỏ như vậy, liệu có cô gái nào ngu ngốc đến nỗi đến tận nơi còn muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt không?
"Thế còn Tiểu Bảo thì sao!" Đó mới là vấn đề mà bà quan tâm nhất.
"Tôi thấy Tiểu Bảo đã hồi phục hoàn toàn rồi, chuyện này không lớn đâu, bà không cần lo lắng. Mấy ngày nay nó ở cùng chúng ta, cô gái đó không bên cạnh, mà nó vẫn ổn mà?"
"Nhưng mà..."
Cùng lúc đó, tại thành phố điện ảnh, Ninh Tịch nằm co quắp trên giường, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vẻ mặt đau khổ không thể tả.
Cô mơ thấy một giấc mơ tuyệt đẹp, vốn dĩ là một giấc mơ đẹp đẽ. Cô thấy mình mặc một chiếc váy cưới trắng muốt, được người đã mang đến hy vọng và ánh sáng cho mình nắm tay, hai người cùng nhau bước vào lễ đường thiêng liêng.
Nhưng vào thời khắc mục sư đọc lời thề, thế giới phía sau cô từ từ sụp đổ, bị bóng tối nuốt chửng…
Người đàn ông kia nắm chặt tay cô, mặc cho cô gào thét như thế nào cũng không chịu buông ra…
Cuối cùng, cả hai cùng nhau rơi xuống địa ngục…
"Ting tong... Ting tong..."
Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập khiến cô bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Ninh Tịch bật dậy một cách mạnh mẽ, nhận ra mình ướt đẫm mồ hôi, đầu óc choáng váng, đau như búa bổ.
Tối qua cô hầu như không ngủ được, đến gần sáng mới lờ mờ thiếp đi, nhưng thà không ngủ còn hơn, ngủ rồi chỉ thấy toàn ác mộng.
"Ting tong..."
Chuông cửa vẫn vang lên không ngừng.
Ninh Tịch choáng váng đầu óc, chân nam đá chân chiêu chạy ra mở cửa.
"Ai đấy..."
"Đồ ăn sáng mua hơi nhiều, bà có... ăn không..." Giang Mục Dã chưa nói hết câu thì nhìn thấy cô, sắc mặt anh như thấy quỷ: "Đệch! Sao mặt mũi trông đáng sợ thế này! Bị phóng viên chụp được thì chắc người ta nghĩ bà hút thuốc phiện đấy!"
Ninh Tịch tóm lấy đồ ăn sáng trong tay anh: "Kinh ngạc cái gì, chưa thấy ai thất tình bao giờ à!"
Khóe miệng Giang Mục Dã giật giật: "Thấy người khác chứ chưa thấy bà thất tình bao giờ, toàn là bà để người ta thất tình thôi…"
Ninh Tịch cắn một miếng bánh gạch cua: "Thì hôm nay ông được mở rộng tầm mắt rồi đấy!"
Giang Mục Dã thở dài, lo lắng nhìn dáng vẻ cố tỏ ra bình thường của cô: "Ninh Tịch, bà thật sự không sao chứ? Tối nay tôi đi uống rượu với bà nhé?"
Ninh Tịch nheo mắt, la bàn tay: "Ngại quá, tối nay chị đây có hẹn rồi!"
"Đệch! Tôi vừa mới thấy đồng cảm với bà xong mà bà đã có hẹn rồi!”
May mắn thay, cảnh quay hôm nay của Ninh Tịch là cảnh ngoài chiến trường, trên mặt được bôi màu đen, dù có kém sắc thì cũng không ai nhìn ra, nếu không sẽ gây chậm trễ cho quá trình quay phim.
Dù cô đã dốc hết sức để tập trung nhưng cuối cùng vẫn mắc một vài sai sót, có những động tác đánh nhau suýt chút nữa khiến người ta bị thương thật, may mà không có chuyện gì lớn xảy ra.
Ninh Tịch biết rằng, cô đang gặp phải vấn đề nghiêm trọng, không thể tiếp tục như vậy được. Nếu không, cô sẽ không thể quay tiếp bộ phim này nữa.
Chương truyện xoay quanh những lo lắng của Lục gia về tình trạng của Lục Cảnh Lễ và Ninh Tịch. Khi Lục Cảnh Lễ nhận cuộc gọi khẩn cấp từ Trình Phong, anh lập tức phải rời đi để hỗ trợ. Đồng thời, Ninh Tịch trải qua cơn ác mộng về tình yêu, khiến cô lo lắng và cảm thấy áp lực. Cô cố gắng che giấu cảm xúc trước Giang Mục Dã, dù cảm nhận rõ sự Tắc trách của bản thân trong công việc. Tất cả những tình tiết này tạo nên một bức tranh phức tạp về tình cảm và tâm lý nhân vật.
Trong chương này, Lục Cảnh Lễ tranh luận về sự nghiệp và uy tín của Ninh Tịch, bênh vực cô trước sự phản đối của cha mẹ. Anh nhấn mạnh rằng Ninh Tịch là một diễn viên tài năng, học vấn xuất sắc và có những mối quan hệ nghiêm túc mặc cho định kiến xã hội. Anh cũng tiết lộ rằng Ninh Tịch đã từ chối tình cảm của anh trai mình, điều này khiến Tiểu Bảo, người yêu của Ninh Tịch, rất tổn thương. Cuộc cãi vã giữa các thành viên trong gia đình trở nên căng thẳng khi Lục lão phu nhân lo lắng cho con trai và cháu nội.
Lục Cảnh LễLục lão gia tửLục lão phu nhânTrình PhongNinh TịchGiang Mục Dã