Lục Cảnh Lễ không dám nói tin xấu trước mặt Tiểu Bảo, sau một hồi do dự, cuối cùng cũng gật đầu khó khăn: "Mình đã nói hết những gì có thể, nhưng lần này cô ấy rất kiên quyết. Cô ấy đoán ba mẹ biết thân phận của cô ấy và thái độ của họ..."

"Đưa điện thoại cho anh." Lục Đình Kiêu giơ tay ra.

"Hửm? Anh cần điện thoại của em làm gì?" Lục Cảnh Lễ chậm rãi đưa điện thoại cho anh.

Lục Đình Kiêu cầm điện thoại của Lục Cảnh Lễ, mở khóa, chụp lại bức tranh của Tiểu Bảo rồi vào WeChat, chọn tên Ninh Tịch và gửi bức ảnh đó đi.

"Mẹ kiếp! Sao anh lại biết mật mã của em! Quá đáng! Không có một chút riêng tư nào hết!" Lục Cảnh Lễ không hài lòng giật lại điện thoại của mình.

Ngay khi câu nói vừa dứt thì "ding", có tin nhắn đến.

Trả lời nhanh thật đấy?

Lục Cảnh Lễ vội vàng mở tin nhắn từ Ninh Tịch xem sao.

Kết quả là một loạt dấu chấm than.

[Lục Cảnh Lễ! Tên khốn kiếp nhà anh!!!!!!!!!!!!!!!!! Coi như anh giỏi! Tôi sẽ lập tức tới ngay!]

"Mẹ nó! Sao Tiểu Tịch lại mắng em! Anh, rốt cuộc anh gửi cái gì vậy! Oan quá! Rõ ràng là anh gửi mà sao lại để em chịu liên lụy, tại sao anh có thể như thế chứ, hu hu hu hu..." Lục Cảnh Lễ khóc lóc, sau đó lội lại tin nhắn để xem có ẩn ý gì không.

Xem xong, anh hiểu ngay.

Bức hình gửi đi chỉ là một bức tranh không có gì, chỉ có một câu chữ nhỏ từ Tiểu Bảo gửi cho Ninh Tịch.

Ngay cả một người như anh còn nhìn thấy không chịu được, huống chi là Tiểu Tịch. Cô ấy sẽ phản ứng ra sao?

Hoàn toàn có thể tưởng tượng được...

Mẹ nó! Tiểu gia này nói bao nhiêu cũng vô ích! Kết quả anh trai chỉ cần một tin nhắn hình đã thu phục được cô ấy!

Nếu đã vậy thì tại sao ngay từ đầu không gửi hình luôn cho rồi!

Ngay sau đó, Ninh Tịch lập tức gửi một tin nhắn: [Anh của anh... cũng ở đấy sao?]

Lục Cảnh Lễ đang muốn trả lời "Có" theo bản năng, nhưng chưa kịp đánh chữ thì điện thoại đã bị Lục Đình Kiêu cướp mất.

Lục Đình Kiêu đáp lại bằng hai chữ: [Không ở]

Ninh Tịch ngay lập tức nhắn lại: [Vậy thì tốt, tầm nửa tiếng nữa tôi sẽ tới.]

"Chẹp..." Lục Cảnh Lễ lại một lần nữa thầm nghĩ về anh trai của mình.

Ba chữ "vậy thì tốt" đúng là khiến lòng người chua xót!

Trên mặt Lục Đình Kiêu không rõ là biểu hiện gì, nhưng anh vẫn thản nhiên nói: "Lát nữa anh sẽ tránh đi, em dẫn cô ấy vào."

"A được, em biết rồi!" Lục Cảnh Lễ gật đầu liên tục.

Sau khi dặn dò xong, Lục Đình Kiêu đi tới mép giường của Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo, ba có vài chuyện cần nói với con."

Tiểu Bảo không phản ứng.

Lục Đình Kiêu tiếp tục: "Chuyện này liên quan đến an nguy của cô Tiểu Tịch. Con cũng biết lần này cô ấy đến thăm con mà bị ông nội phát hiện thì hậu quả sẽ ra sao."

Tiểu Bảo vẫn không mở mắt.

Lục Đình Kiêu biết nhóc nghe thấy, liền tiếp tục: "Những gì ba nói sau đây con phải nhớ thật kỹ, người duy nhất có thể bảo vệ cô ấy bây giờ chính là con..."

Cùng lúc đó, tại khách sạn Quân Lai.

Ninh Tịch khóc ròng rã chạy ra khỏi khách sạn.

Sau khi nhìn những gì Tiểu Bảo viết, cái gì mà nguyên tắc không thể thay đổi, cái gì mà băn khoăn, cái gì mà chín chín tám mươi mốt lớp bảo vệ... tất cả đều cút đi cho quỷ!

Khốn khiếp! Cô thật sự muốn bóp chết con Lục Cảnh Lễ đó!

Tại sao phải để cô nhìn bức tranh đó!

Cô đã kiềm chế cỡ nào để không đi thăm bảo bối Tiểu Bảo vậy mà giờ đây...

Ninh Tịch chỉ muốn làm một việc phạm pháp nào đó, như là trộm Tiểu Bảo mang đi...

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Lục Cảnh Lễ lo lắng vì Ninh Tịch biết về thân phận của Tiểu Bảo và cả sự phản ứng của ba mẹ cô. Lục Đình Kiêu, với sự tự tin, đã gửi một bức tranh của Tiểu Bảo cho Ninh Tịch, dẫn đến phản ứng mạnh mẽ đầy cảm xúc từ cô. Ninh Tịch tức giận và quyết định đến gặp Tiểu Bảo, trong khi Lục Đình Kiêu lại căng thẳng về an nguy của cô. Câu chuyện khắc họa sự phức tạp trong mối quan hệ giữa các nhân vật khi tình cảm và trách nhiệm đan xen nhau.

Tóm tắt chương trước:

Chương truyện xoay quanh cuộc đối thoại giữa Lục Cảnh Lễ và Ninh Tịch về tình trạng bệnh của Tiểu Bảo. Lục Cảnh Lễ thông báo rằng Tiểu Bảo bị trầm cảm, khiến Ninh Tịch lo lắng và hoài nghi về sự trung thực của anh. Dù lo cho Tiểu Bảo, Ninh Tịch lại kiên quyết không gặp cậu bé do mối quan hệ khó xử với Lục Đình Kiêu, anh trai của Lục Cảnh Lễ. Cuộc trò chuyện thể hiện những mâu thuẫn nội tâm và sự quan tâm sâu sắc dành cho Tiểu Bảo, trong khi Lục Cảnh Lễ cảm thấy bất lực khi không thể thuyết phục Ninh Tịch quay lại bên cậu bé.