Ninh Tịch ôm Tiểu Bảo trong tay, một tay lấy mũ bảo hiểm trẻ em từ cốp xe ra, sau đó mở và đeo dây an toàn. Lục Cảnh Lễ đứng bên cạnh, thấy vậy, không khỏi bật cười: "Chuẩn bị kỹ càng quá nhỉ! Không lẽ từ đầu cô đã có ý định đưa Tiểu Bảo đi đâu đó? Ai không biết còn tưởng cô định trốn chạy với nó đấy!"
"Tôi đúng là đang trốn đây!" Ninh Tịch giúp Tiểu Bảo cài chắc mũ bảo hiểm rồi cũng cài chặt dây an toàn vào eo mình. "Bảo bối, bám chắc nhé, chúng ta xuất phát thôi!"
Nhìn Ninh Tịch dẫn Tiểu Bảo phóng đi, Lục Cảnh Lễ lẩm bẩm: "Thật khó nói là Tiểu Tịch Tịch đang mang đến cho Tiểu Bảo tình yêu của mẹ hay của cha..." Thường thì chỉ có cha mới đưa con ra ngoài chơi vào lúc này. Mới nửa đêm mà đã có bà mẹ nào đó dẫn con trai đi đua xe như vậy đâu...
Nhưng để Lục Đình Kiêu dẫn Tiểu Bảo đi đua xe thì sao có thể! Cho nên, Tiểu Tịch Tịch thực sự là nhất, vừa có thể làm cha vừa có thể làm mẹ!
Buổi tối hôm nay, ánh trăng sáng tỏ, gió mát, thời tiết thật hiếm có. "Hy vọng điểm đến cuối cùng là biển Aegean. Hãy dùng hết sức lao nhanh về phía bờ bên kia, chúng ta muốn khám phá cả thế giới... Đuổi theo gió, chạy đua cùng tự do, đuổi theo sức mạnh của những tia chớp, ôm lấy biển cả bao la, dù nhỏ bé thế nào cũng có thể bay xa..."
Hôm nay Ninh Tịch không lái với tốc độ 400km/h mà chỉ ở mức 40km/h thôi, vừa lái vừa hát, cùng Tiểu Bảo chạy vòng quanh Kinh Thành.
Chạy được một lúc, tiếng động cơ gào rú quen thuộc từ sau lưng đột nhiên vang lên. Nhìn qua gương chiếu hậu, đúng như dự đoán, là đám người A Ca.
Hương Hương ngồi ở băng ghế sau xe của A Ca kích động kêu: "A Ca, nhanh lên! Chiếc xe trước sao lại giống chiếc xe mà anh Tịch mượn thế!"
A Ca giảm tốc độ, chỉnh ánh đèn xe chiếu thẳng vào biển số của chiếc xe máy phía trước: "Không sai, chính là nó!"
"Hurry up đi!" Hương Hương hưng phấn thúc giục, đồng thời vẫy tay lớn tiếng gọi: "Âyyyyyy... Anh Tịchhhhh...."
Hai chiếc xe chạy song song, Hương Hương ngay lập tức cằn nhằn: "Anh Tịch thật quá đáng, lần trước bảo anh đến chơi với bọn em thì không chịu, giờ lại một mình chạy ở đây!"
"Nếu đã gặp thì đua một trận đi! Đích đến vẫn là chỗ cũ!" A Ca lập tức tăng tốc, mấy chiếc xe phía sau cũng nhanh chóng bám theo, rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Trời đã tối, cộng với việc Tiểu Bảo và Ninh Tịch đều mặc áo khoác đen giống nhau, cậu bé lại dính sát vào lưng Ninh Tịch nên đám người vừa rồi hoàn toàn không nhìn thấy còn có một đứa trẻ ngồi sau.
Ninh Tịch từ từ điều khiển xe, đưa tay sờ nhẹ lên đôi tay nhỏ bé đang quàng qua eo mình. "Bảo bối, có vui không?" cô hỏi lớn.
Sau một lúc, cô cảm nhận được phía sau có một cái mũ bảo hiểm nhỏ đập nhẹ vào lưng. Cú đập nhẹ ấy khiến Ninh Tịch xốn xang cả người: "Vậy có muốn nhanh hơn không?"
Cái đầu nhỏ không chút do dự lại đập thêm một cái nữa. Ninh Tịch mỉm cười, tiếp tục tăng tốc. Dĩ nhiên, việc tăng tốc ở đây chỉ là so với mức 40km/h, không thể so với tốc độ của A Ca và nhóm của họ.
Khi Ninh Tịch và Tiểu Bảo đến đích, đám người A Ca đã tụ lại ngồi xuống đất, hút thuốc, thậm chí có người còn lôi bài ra chơi vài ván vì chán.
Trong một đêm đẹp trời, Ninh Tịch cùng Tiểu Bảo lái xe khám phá Kinh Thành. Lục Cảnh Lễ bật cười trước sự chuẩn bị kỹ lưỡng của cô. Bị nhóm A Ca phát hiện, họ cùng nhau đua xe với tinh thần phấn chấn. Tiểu Bảo mong mỏi được trải nghiệm tự do khi mẹ mình mang lại tình yêu và niềm vui. Hai chiếc xe chao đảo trong gió đêm, tạo nên một bức tranh sống động của tình mẹ con và những cuộc phiêu lưu thú vị.
Trong chương này, Lục Cảnh Lễ và Ninh Tịch thảo luận về việc đưa Tiểu Bảo đi ra ngoài để giải sầu. Ban đầu, Lục Cảnh Lễ do dự nhưng sau khi nhận được sự đồng ý từ anh trai, anh lập tức thay đổi quyết định. Ninh Tịch khéo léo trang điểm cho bản thân và cho Tiểu Bảo, cho thấy tài năng của một diễn viên. Cuối cùng, cả ba họ lên đường ra ngoài, thể hiện mối quan hệ gắn bó và hài hước giữa các nhân vật.