Đường Tịch, tôi ghét anh nhất!!!” Hương Hương bật khóc và chạy đi mất.

Ninh Tịch vỗ vai A Ca, nói: “Còn đứng đực ra đó làm gì, mau đuổi theo đi!”

A Ca ngây ra một lúc, sau mới phản ứng, đập tay với Ninh Tịch một cái rồi vội vã đuổi theo.

Sau một hồi trò chuyện với mọi người, Ninh Tịch đội lại mũ bảo hiểm cho Tiểu Bảo: “Các anh em, hôm nay tôi đưa con trai theo nên không tiện, tôi phải về trước đây, lần sau sẽ mời mọi người đi ăn thịt nướng và uống bia thỏa thích!”

“Đây là cậu nói đó nhé!”

“Đúng thế! Không được cho chúng tôi leo cây đâu đấy! À, lúc đó nhớ mang theo cả vợ cậu để tôi được mở rộng tầm mắt nhé!”

“Ha ha, đúng đúng... nhất định phải đưa đi cùng đấy!”

Ninh Tịch lườm bọn họ một cái rồi nói với giọng điệu không vui: “Biến đi! Tôi đã nói là đại mỹ nhân rồi, mấy ông nghĩ tôi có thể để cô ấy đến trước mặt đám sói đói các ông sao?”

“Xì!!!” Cả đám đồng thanh thốt ra một tiếng.

Bóng đêm dần nhường chỗ cho ánh sáng, chân trời bắt đầu lóe lên những tia sáng, không biết từ lúc nào mà trời đã sắp sáng rồi.

Ninh Tịch men theo đường quốc lộ đi vào một con hẻm nhỏ.

Từ xa, cô đã ngửi thấy mùi thức ăn cực kỳ hấp dẫn bay đến.

Ninh Tịch dừng xe, ôm Tiểu Bảo xuống: “Đói rồi đúng không? Để cô đưa con đi ăn món ngon nhé!”

Ninh Tịch dẫn Tiểu Bảo vào một tiệm ăn trông có vẻ lâu đời nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ. Cô gọi một giỏ Tiểu Long Bao và hai bát mì vằn thắn.

Tiểu Long Bao vỏ mỏng nhân nhiều, mì vằn thắn đầy đủ nguyên liệu, được phủ một lớp dầu vừng thơm phức và rắc lên một chút hành thái nhỏ. Chẳng mấy chốc, Ninh Tịch đã ăn hết một bát và chuẩn bị chuyển sang bát thứ hai.

Khi ngẩng đầu nhìn bánh bao nhỏ, cô thấy Tiểu Bảo cũng ăn hết một bát đầy ắp, hơn nữa còn liếm môi tỏ vẻ chưa thỏa mãn.

Ninh Tịch bật cười: “Bụng con sao có thể chứa thêm được nữa, đồ ăn ngon cũng không thể ăn quá nhiều trong một lần. Một bát là đủ rồi, nào thử một cái Tiểu Long Bao đi! Cái này cũng rất ngon đấy!”

Cô vừa nói vừa gắp một cái, chấm vào một ít giấm và thả vào bát nhỏ của Tiểu Bảo.

Lần này, bánh bao nhỏ ăn rất từ từ, như thể không nỡ ăn hết.

Ninh Tịch chống cằm nhìn Tiểu Bảo, cảm thấy chạnh lòng, càng nhìn lại càng thấy khó chịu, hít sâu một hơi để kiềm chế cảm xúc mới dời ánh mắt đi được.

Sau khi ăn hết một cái Tiểu Long Bao, khuôn mặt bánh bao nhỏ hiện lên vẻ buồn bã tiếc nuối.

“Lần sau…” Suýt chút nữa Ninh Tịch đã nói “Lần sau lại đưa con đến.”, nhưng cô nghẹn lại không thể nói tiếp.

Ăn sáng xong, Ninh Tịch nhìn điện thoại, đã sắp đến sáu giờ.

Còn hai tiếng nữa là phải đưa Tiểu Bảo về, rồi cô còn phải quay trở lại phim trường nữa…

Vì chỗ này gần với Châu Giang Ảnh Đế, Ninh Tịch đưa Tiểu Bảo về căn hộ của mình, rửa mặt cho thằng bé để tránh làm ông bà nội hoảng hốt.

Với sự quan tâm lo lắng của ông bà, chắc chắn họ sẽ không thể chấp nhận kiểu chơi như thế này…

Tiểu Bảo nhìn thấy gương mặt sạch sẽ của mình trong gương, ánh mắt bỗng trở nên ảm đạm.

Ninh Tịch lấy bút nhớ màu hồng trên bàn trang điểm vẽ râu mèo và cái mũi hồng cho thằng bé, nhìn vào trông giống như một chú mèo con dễ thương.

Sau đó, cô cũng vẽ y hệt vậy cho bản thân: “Meo o~ Đáng yêu không~”

Tiểu Bảo sờ sờ râu mèo trên mặt mình, nét mặt của thằng bé giờ thì đã khá hơn một chút.

Ninh Tịch ôm Tiểu Bảo đang ủ rũ ngồi lên giường: “Tiểu Bảo có buồn ngủ không? Con có muốn ngủ một lát không?”

Bánh bao nhỏ lập tức lắc đầu, đôi mắt mở to.

“Ồ, vậy chúng ta làm gì bây giờ… Để cô nghĩ xem nào…”

Ninh Tịch cố gắng suy nghĩ, chỉ còn một tiếng đồng hồ nữa là cô phải trả lại Tiểu Bảo rồi, còn có thể làm gì để khiến thằng bé đặc biệt vui vẻ.

Nghĩ mãi mà vẫn không ra, cảm xúc của cô bỗng dưng sụp đổ, nước mắt đã kìm nén rất lâu bỗng không thể kiềm chế được nữa…

Tóm tắt:

Trong chương này, Ninh Tịch cảm thấy lo lắng khi Hương Hương tức giận và bỏ chạy. Cô đưa Tiểu Bảo đi ăn sáng tại một tiệm ăn lâu đời, nơi họ thưởng thức món Tiểu Long Bao và mì vằn thắn. Ninh Tịch cảm nhận được nỗi buồn trong lòng khi nhìn thấy Tiểu Bảo. Sau bữa ăn, họ quay về căn hộ của Ninh Tịch, và cô cố gắng làm cho Tiểu Bảo vui vẻ bằng cách vẽ mặt mèo cho cả hai. Tuy nhiên, cảm xúc của cô trở nên nặng nề khi thời gian trôi qua, khiến cô không thể kiềm chế được nước mắt.