“Nếu như đó là vợ con, cho dù đối phương có là nghệ sĩ đi chăng nữa thì cũng không có vấn đề gì quá lớn, nhưng mà anh con thì lại khác, nó là người nắm quyền của tập đoàn Lục thị, là người chấp chưởng của gia tộc nhà họ Lục. Người được chọn để làm vợ của nó sẽ có ảnh hưởng tới tương lai của toàn gia tộc chúng ta.”
Lão gia tử vừa dứt lời, Lục Cảnh Lễ liền liếc nhìn anh trai, sự thờ ơ trên khuôn mặt anh bỗng chuyển thành nghiêm túc. Từ nhỏ, anh luôn sống dưới sự che chở của anh trai, có thể làm những gì mình thích, tự do chọn người con gái mình yêu để kết hôn, nhưng anh mình thì không có lợi thế đó.
“Anh…” Lục Cảnh Lễ đột nhiên không biết nên nói gì.
Lục Đình Kiêu vỗ vai Lục Cảnh Lễ, sau đó nhìn về phía Lục Sùng Sơn, đôi mắt lạnh lùng toát lên vẻ kiêu ngạo: “Ba, ngoại trừ ba và mẹ, không có bất kỳ ai có thể ảnh hưởng đến quyết định của con.”
Ý của câu nói này là: gia tộc, công ty hay ý kiến của người khác đều không liên quan đến anh, thứ duy nhất anh cần quan tâm là cảm nhận của những người thân yêu nhất.
Lục Sùng Sơn nghe xong câu này mà ngẩn người mất một lúc. Mặc dù lời nói có phần ngỗ ngược nhưng từ đáy lòng ông lại cảm thấy tự hào và cảm động. Năm xưa, ông phải mất hơn 20 năm để vững vàng vị trí này, mỗi bước đi, mỗi quyết định đều cần cân nhắc kỹ lưỡng; nhưng con trai ông chỉ mất năm năm ngắn ngủi để dẹp yên cuộc nội loạn trong gia tộc và còn đưa nhà họ Lục lên một tầm cao mới.
Những lời vừa rồi của Lục Đình Kiêu tuy có phần kiêu ngạo nhưng không phải chỉ là lời nói suông; nó thực sự có thực lực chứng minh điều đó.
Lục Sùng Sơn thở dài, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Đình Kiêu, nếu con trách ba quá chú ý tiểu tiết thì hãy nhớ rằng ‘có được thiên hạ dễ, giữ được thiên hạ khó’. Đặt bên cạnh mình một thứ có sức uy hiếp lớn như vậy không phải là chuyện tốt.”
Trong ánh mắt Lục Đình Kiêu loé lên sự kiên định nhưng cũng đầy dịu dàng: “Con sẽ chứng minh, cô ấy không phải là uy hiếp.”
Nói xong, anh quay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng dần khuất của anh trai, sự áy náy trong lòng Lục Cảnh Lễ biến thành sự sùng bái: “Trời ơi! Anh em ngầu quá đi!”
Sau khi rời khỏi thư phòng, Lục Đình Kiêu sang xem Tiểu Bảo. Cậu nhóc đang chống cằm, ngây người nằm bò trên bệ cửa sổ, gương mặt nhỏ bé lộ vẻ vui sướng pha lẫn nỗi buồn.
Lục Đình Kiêu tiến lại gần con trai, nhẹ nhàng xoa đầu thằng bé: “Con làm tốt lắm.”
Tiểu Bảo quay lại, ngẩng đầu lên nhìn ba mình với vẻ ngạc nhiên.
“Sao thế?” Lục Đình Kiêu hỏi.
Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bảo giật giật góc áo anh, ý bảo anh cúi xuống một chút. Ngay sau đó, một nụ hôn mềm mại rơi trên má anh.
Một Lục Đình Kiêu luôn tính toán và kiểm soát mọi thứ giờ cũng phải sửng sốt…
Phải mất vài giây, Lục Đình Kiêu mới tỉnh táo lại, nhưng dường như cũng không biết phải xử lý tình huống này như thế nào. Sau cuối, anh nghiêm mặt, nhẹ nhàng ho một tiếng, nói: “Ngoan lắm.”
“Phụttttt!!!” Lục Cảnh Lễ, đứng nấp bên ngoài từ nãy giờ, không nhịn được bật cười. Tự dưng anh cảm thấy khoảnh khắc này thật sự đáng yêu, anh trai mình dù đa mưu túc kế nhưng bên con trai lại không biết phải làm sao.
Đúng lúc này, điện thoại của Lục Đình Kiêu reo. Đó là cuộc gọi từ Viên quản gia. Khi vừa nhấc máy, giọng nói đầy hào hứng của Lão quản gia vang lên: “A lô, Đại thiếu gia, Tịch tiểu thư đã về rồi ạ!”
Trong chương này, Lục Đình Kiêu đối diện với những áp lực từ gia đình về việc chọn vợ, khẳng định quyết định của mình chỉ phụ thuộc vào cảm nhận của người thân. Anh thể hiện sự kiêu ngạo và quyết tâm xây dựng tương lai bình yên cho gia đình. Sự tương tác ấm áp giữa anh với con trai Tiểu Bảo thêm phần làm nổi bật tính cách hài hước nhưng cũng sâu sắc của Lục Đình Kiêu. Cuối chương, sự xuất hiện của Tịch tiểu thư hứa hẹn mang đến những diễn biến mới cho câu chuyện.
Chương truyện miêu tả cảnh Ninh Tịch chuẩn bị rời đi cùng Tiểu Bảo. Lục Đình Kiêu thể hiện sự quan tâm đến Tiểu Bảo khi đưa cậu bé đi tiễn Ninh Tịch. Khi Tiểu Bảo viết lời an ủi từ Tagore, nó giúp xóa tan không khí buồn bã. Sau khi Ninh Tịch rời đi, Lục Sùng Sơn đã nhắc nhở hai con về mối quan hệ phức tạp giữa họ. Câu chuyện làm nổi bật tình cảm gắn bó giữa các nhân vật và những xung đột trong gia đình.