Ninh Tịch lo lắng đến mức vò đầu bứt tai, trong lúc không để ý, cô đã vặt sạch lá của mấy khóm cây trong vườn. Chỉ trong chốc lát, mấy cây đã trụi lủi cả lá.
"Tiểu thư Tịch, cô uống nước ép đi!" Loan Loan ân cần mang đến một cốc nước, kèm theo mấy đĩa điểm tâm nhỏ.
"Cảm ơn nhé~" Ninh Tịch nhanh chóng uống hết nửa cốc nước, rồi sốt ruột hỏi: "Loan Loan, em đã hỏi giúp chị chưa? Sao quản gia vẫn chưa quay lại vậy!!"
Loan Loan không giỏi trong việc lừa gạt người khác, nhưng cố gắng nở nụ cười, bình tĩnh trấn an Ninh Tịch: "Tiểu thư Tịch, cô cố đợi thêm chút nữa đi! Chắc cũng sớm thôi!"
"Được rồi..." Ninh Tịch nhìn điện thoại và quyết định sẽ đợi thêm năm phút nữa. Nếu như Viên quản gia không quay lại trong thời gian đó, cô nhất định phải đi.
Không hiểu sao cô lại cảm thấy bất an đến vậy...
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, năm phút này đối với cô như một năm vậy. Cuối cùng, năm phút cũng đã hết.
Ninh Tịch lập tức đưa cốc cho Loan Loan: "Xin lỗi nhé Loan Loan, chị còn việc phải làm nên phải đi đây, phiền em nói với Viên quản gia giúp chị nhé!"
Vẻ mặt Loan Loan lập tức thay đổi, vội vàng chạy đến chắn không cho Ninh Tịch đi: "Tiểu thư Tịch, cô ở lại đợi thêm một lát nữa đi, chỉ thêm một chút thôi mà!… Chỉ một lát nữa thôi…"
Nhìn thấy vẻ mặt của Loan Loan, Ninh Tịch cảm thấy có gì đó không đúng, nên cô nhanh nhẹn lách qua Loan Loan và chạy đi…
Nhưng vừa mới vượt qua cô ấy, còn chưa chạy được hai bước, một bóng dáng cao lớn đã đập vào mắt cô…
Chết tiệt! Quả đúng như cô nghĩ…
Ninh Tịch chán nản vịn trán, nghiêng đầu nhìn Loan Loan với vẻ mặt đau khổ: "Loan Loan, ngay cả em cũng lừa chị à?"
Cái gì mà “nhân gian vẫn có tình người”, tất cả chỉ là những điều hảo huyền! Cô đã không còn tin tưởng vào thế giới đầy rẫy bẫy rập này nữa!
Loan Loan thực sự tự trách gần khóc, cô bé cúi người xin lỗi: "Tiểu thư Tịch… em… em xin lỗi… xin lỗi… xin lỗi…"
Nhìn Loan Loan khóc lóc như vậy, cơn giận của Ninh Tịch cũng đã tan biến, và cô chỉ còn cách cứng rắn đối diện với Đại ma vương.
Ninh Tịch hít một hơi thật sâu: “Lục tổng… tôi… tôi” - định nói rằng mình đến lấy hành lí. Nhưng câu sau chưa kịp nói hết, Lục Đình Kiêu đã lạnh lùng quăng cho cô một câu “Đi vào”, rồi bước thẳng về phía ngôi biệt thự.
Ninh Tịch nhìn theo bóng lưng lạnh lẽo của anh, trong lòng chỉ có một phản ứng duy nhất là chạy đi. Nhưng có vẻ như Lục Đình Kiêu không hề lo lắng về điều đó, cũng không nhìn cô lấy một cái, chỉ rời đi một cách thẳng thừng.
Kết quả cuối cùng là…
Quả thực, Ninh Tịch không dám chạy… Sau một hồi lẩn tránh, cô cuối cùng cũng ngoan ngoãn bước theo vào bên trong.
Lão quản gia và Loan Loan sau lưng nhẹ nhõm thở phào, vì họ đã thành công trong việc giữ an toàn cho mình.
Ninh Tịch nơm nớp lo sợ theo sau Lục Đình Kiêu, vô thức ngắm nghía ngôi nhà mà cô đã lâu không trở lại này.
Phòng khách, hành lang, cầu thang, những món đồ trang trí… dường như vẫn như xưa, nhưng không hiểu sao lại mang đến cho cô cảm giác lạnh lẽo và xa lạ đến thế.
Lục Đình Kiêu im lặng bước đi, mãi cho đến khi dừng lại trước cửa phòng cô. Anh mở cửa ra và đứng ở đó chờ cô, như thể đã sớm biết lý do cô đến đây.
Ninh Tịch bị lo lắng tột độ trong khi chờ tin từ quản gia Viên và không ngừng vò đầu bứt tai, khiến cô vặt sạch lá cây trong vườn. Khi Loan Loan mang nước cho cô, Ninh Tịch hỏi về quản gia, nhưng Loan Loan không thể giấu được sự căng thẳng. Sau khi chờ thêm năm phút, Ninh Tịch quyết định rời đi, nhưng bị chặn lại bởi Loan Loan. Cuối cùng, Lục Đình Kiêu xuất hiện, khiến Ninh Tịch cảm thấy bất an. Dù không muốn, cô vẫn phải theo anh vào nhà biệt thự, nơi mà cảm giác lạnh lẽo hiện hữu trước mắt.
Trong chương này, Ninh Tịch cố gắng vào Bạch Kim Đế Cung để lấy hành lý cần thiết. Dù đã cầu xin Loan Loan và Viên quản gia giúp đỡ, cô không thể vào bên trong do lệnh của Đại thiếu gia. Quản gia cho biết Đại thiếu gia đang tự nhốt mình và chỉ có ông mới có thể mở cửa. Sau nhiều nỗ lực, Ninh Tịch vẫn phải chờ đợi để được vào bên trong, thể hiện sự căng thẳng và mong mỏi của cô trong những tình huống phức tạp này.