Nhan Như Ý lúc đầu còn hơi do dự, nhưng vì Tiểu Bảo, bà vẫn gật đầu: "Ông đừng để Đình Kiêu biết, nếu không nó sẽ giận đấy!"

"Tôi thấy nó bị cô gái kia mê hoặc rồi! Khi nào chọn được người, tôi sẽ bảo nó đi xem mắt ngay! Tôi không tin, có bao nhiêu cô gái xuất sắc mà lại không có người nào có thể bì với cô ta!"

Sau khi rời khỏi công ty, Ninh Tịch về thẳng nhà. Khi đang nằm trên giường xem tin tức giải trí, bỗng có một cuộc gọi lạ.

Cô hơi nghi ngờ nhưng vẫn bắt máy: "Alo?"

Đầu dây bên kia là tiếng một người đàn ông: "Alo, chào cô, xin hỏi cô có phải là cô Ninh Tịch không?"

"Vâng, anh là ai?" Ninh Tịch nghi ngờ hỏi.

"Tôi là Hình Võ, quản gia của Lục tiên sinh. Hôm nay Lão tiên sinh và Lão phu nhân đều bận, Tiểu thiếu gia đang ở nhà một mình. Không biết cô Ninh có rảnh đến chơi không?"

Ninh Tịch bật dậy như con cá chép: "Có! Rảnh! Tôi sẽ tới ngay!"

Cúp điện thoại, Ninh Tịch bắt đầu lục tung cả tủ quần áo lên, gần như móc hết quần áo trong tủ ra, lật qua lật lại mà vẫn chưa biết nên mặc bộ nào...

Cảnh tượng này thật sự còn khoa trương hơn cả khi đi gặp bạn trai...

Cuối cùng, cô chọn được một bộ quần áo với phong cách mà cả cô và Tiểu Bảo đều thích, kiểu dáng thời thượng, có chút yếu tố cổ điển. Dù nhà thiết kế không nổi tiếng, nhưng Ninh Tịch vẫn luôn là fan trung thành của anh ta.

Ngoài những trường hợp bắt buộc, bình thường cô không quá quan tâm đến thương hiệu, chỉ cần là món đồ mình thích là được.

Khi đến Lục trạch, người quản gia có vẻ chỉ hơn ba mươi tuổi dẫn Ninh Tịch vào nhà chính. Vừa bước vào cửa, cô đã cảm nhận được một cơn gió lốc lao vào lòng mình…

"Bảo bối~~~"

Ninh Tịch cúi xuống bế Tiểu Bảo lên. Cô định hôn cậu bé như thường ngày, nhưng vì có người ngoài ở đây nên đành nhịn lại.

Không thấy cô Tiểu Tịch hôn mình, Tiểu Bảo bỗng cảm thấy hụt hẫng và cúi đầu xuống. Cô Tiểu Tịch không hôn mình, chẳng lẽ vì mình có chỗ nào không tốt sao? Hay là cô không thích mình nữa? Cô có thích bạn nhỏ khác hơn không?

"Cô Ninh, tôi đi trước, nếu cô cần gì, xin hãy ấn chuông gọi tôi."

Ninh Tịch gật đầu: "Được, Hình quản gia, cảm ơn anh!"

Sau khi Hình Võ rời đi, Ninh Tịch nhanh chóng nhận ra bé con nhà mình đang không vui. Cô bật cười gõ lên mũi của Tiểu Bảo, sau đó hôn lên hai má cậu bé: "Tiểu Bảo bảo bối, cô nhớ con lắm!"

Mặt Tiểu Bảo lập tức sáng lên, nhóc mím môi, mặt đỏ bừng, như thể có một bông hoa vừa nở trên đỉnh đầu cậu. Cô Tiểu Tịch quả nhiên vẫn thích mình!

Nghĩ vậy, Tiểu Bảo lại vùi đầu vào bảng viết một câu rất hoàn chỉnh đưa cho Ninh Tịch: [Tiểu Bảo cũng rất nhớ cô Tiểu Tịch!]

Thấy vậy, Ninh Tịch cảm thấy thật ngọt ngào, nhưng cô lại thấy Tiểu Bảo nhanh tay viết thêm một câu nữa: [Ba ba cũng vậy.]

"Ầy..." Ninh Tịch không ngờ Tiểu Bảo lại viết được một câu như vậy, vì vậy cô bất ngờ, ngẩn ra, và hai má dần nóng lên.

Không ngờ Tiểu Bảo lại có thể viết được một câu như thế, chuyện này có chút không khoa học nha? Từ trước đến giờ, mỗi khi Tiểu Bảo nói chuyện với cô, thằng bé chưa từng nhắc đến bất kỳ ai khác...

"Ngoan~" Mặc dù Ninh Tịch có chút nghi ngờ, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ xoa đầu bánh bao nhỏ, dẫn cậu bé ngồi xuống sofa.

Cùng lúc đó, trong phòng theo dõi phía sau vườn, Lục Sùng SơnNhan Như Ý đang ngồi trước màn hình camera lớn, họ chăm chú theo dõi.

Tóm tắt:

Trong chương này, Ninh Tịch cảm thấy do dự khi được mời đến Lục trạch nhưng cuối cùng quyết định đến thăm Tiểu Bảo, con trai của Lão tiên sinh. Tại đây, cô thể hiện tình cảm với Tiểu Bảo và nhận thấy cậu bé có chút buồn bã khi không được hôn. Sự tương tác giữa họ cho thấy tình cảm gắn bó. Tuy nhiên, Tiểu Bảo lại một cách bất ngờ đề cập đến người khác, làm Ninh Tịch cảm thấy hoài nghi. Trong khi đó, Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý theo dõi mọi việc qua camera, tạo ra cảm giác hồi hộp cho câu chuyện.