Tất cả mọi người đều sớm biết nội dung bức thư nên không thể nhịn được cười. Phương Nhã đã đọc to: "A... Gửi Tịch yêu dấu của anh... anh yêu em... như chuột yêu gạo... như mèo yêu cá... như chó yêu xương..." Giọng điệu của cô ấy quá lố khiến mọi người xúm lại ngày càng đông, cuối cùng tất cả đều bật cười ha hả.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha... Cười chết tôi rồi! Cười đến rơi cả răng! Người viết cái này chắc có tốt nghiệp tiểu học không? Hay là chỉ tốt nghiệp mẫu giáo thôi?"
"Thời đại nào rồi mà còn có người viết thư tình? Tôi thấy chịu không nổi! Rốt cuộc là ai vậy?"
"Cái này còn phải hỏi sao? Chắc chắn là một tên fan cuồng nghèo khó nào đó của Ninh Tịch!"
Phương Nhã niềm nở nói tiếp: "Nghiêm túc chút! Tôi còn chưa đọc hết mà!" Cô ấy liếc nhìn mọi người rồi tiếp tục đọc: "Lần này, tôi muốn gửi tới em những lời chúc phúc và tình yêu chân thành nhất. Buổi tiệc đóng máy vào tối mai, tôi sẽ tặng em một món quà quý giá nhất, điều thú vị nhất, xứng đáng với vẻ đẹp thông minh và cao quý của em mà không ai có thể sánh bằng!"
Khi Phương Nhã đọc đến đoạn này, cô không thể nhịn được nữa: "Ha ha ha ha... Không xong rồi, cười chết tôi mất! Ai đến cứu tôi với! Tên này không chỉ nghèo kiết xác không có văn hóa mà còn là một kẻ não tàn à? Thật sự là một câu chuyện khôi hài! Lại còn món quà quý giá và hấp dẫn mà không ai có thể sánh được nữa chứ! Chắc không phải hắn định tặng một cái máy móc gì đó tại buổi tiệc đóng máy đấy chứ? Quá đúng phong cách của Ninh Tịch!"
Tất cả mọi người lúc này đều cười rầm rộ.
"Có khi nào lại là một chiếc xe công nông chở gạch cũng nên!"
"Mà biết đâu lại là một xe bánh ngô thì sao?"
"Mấy người đừng có mà đoán mò, một xe bánh ngô đắt như vậy? Thật là không có tiền còn làm trò, lại còn khinh người như thế! Kiểu người này thật sự là ghê tởm! Ninh Tịch sao có loại fan cuồng phát gớm như này nhỉ?"
"Ha ha, không phải có câu, bạn là người thế nào thì sẽ thu hút người như thế sao?"
Xung quanh càng ngày càng huyên náo, Ninh Tịch đứng giữa đám đông từ đầu tới cuối đều không hề lên tiếng, lúc này, sắc mặt cô bỗng trở nên lạnh lùng, cô phun ra hai chữ: "Im lặng."
Âm thanh lạnh lùng như dao sắc chém thẳng vào nhóm người, Phương Nhã lập tức im bặt, những người khác cũng chỉ biết bĩu môi và nói nhỏ lại.
Sau đó, Ninh Tịch cầm kịch bản, đứng dậy đi thẳng về phía Quách Khải Thắng. Trên thực tế, vừa rồi Ninh Tịch chỉ nghe thấy một đống âm thanh hỗn tạp, căn bản không biết nhóm Phương Nhã đang nói gì hay đọc gì, thậm chí cô còn chẳng để ý tới bức thư tình đó, cô chỉ muốn tránh bị làm phiền, tập trung vào vai diễn của mình.
Khi Ninh Tịch vừa đi, nhóm người đó lại càng thảo luận sôi nổi hơn.
"Xì! Vờ vịt cái gì chứ!" Phương Nhã chán ghét ném lá thư trong tay đi, còn nghĩ rằng Ninh Tịch bỏ đi là vì quá xấu hổ, nên lại châm biếm: "Cô ta cũng biết mất mặt à! Trước đây chẳng phải rất kiêu ngạo sao? Gì mà đệ nhất mỹ nhân trong giới giải trí, người theo đuổi đông như mây! Ngày đầu bấm máy thì trời nở hoa, giờ thì sao? Đẳng cấp người theo đuổi càng ngày càng thấp thế này!"
"Gì mà hoa tươi với kim cương? Nhìn cái phong cách chỉ có thể là của những tên nhà giàu mới nổi, không thể nào bì được với quý công tử như Tô Diễn!"
"Nói chứ, chắc không phải lúc trước Ninh Tịch cố tình tìm mấy người theo đuổi mình để làm màu chứ?"
"Có khả năng đấy, dù sao lúc đó cũng có Tô Diễn thật sự ở đấy, Ninh Tuyết Lạc chơi trội như vậy, chắc cô ta không muốn mình bị dìm đâu nhỉ?"
Nghe tới đây, ánh mắt Phương Nhã sáng lên, cô ta hạ giọng, tỏ vẻ rất bí mật nói với mọi người, "Nhắc đến Tô Diễn, tôi phải cho mọi người biết một bí mật..."
Chương truyện miêu tả cảnh Phương Nhã đọc to một bức thư tình hài hước gửi Ninh Tịch, khiến mọi người xung quanh không thể nhịn cười. Các nhân vật bàn tán về người viết thư, cho rằng đó là một fan cuồng nghèo khó của Ninh Tịch. Trong khi mọi người cười đùa, Ninh Tịch giữ im lặng và tập trung vào công việc. Câu chuyện thể hiện sự châm biếm về tình hình xã hội và sự phân biệt giữa các tầng lớp, với nhiều lời bình luận hài hước từ nhóm bạn của Phương Nhã.