Lục Cảnh Lễ lập tức lao đến, kéo dài giọng gọi: "Chị dâuuuuuu... Chị là mẹ ruột của emmmmm..."
Ninh Tịch nhíu mày, mặt mũi tối sầm lại: "Còn bậy bạ nữa thì cút đi!"
Lục Cảnh Lễ lập tức ôm lấy bánh ngọt, nhảy giật lùi ra xa: "Tôi có nói bậy đâu!"
Nói xong, cậu ta liền lấy tay bốc ăn, miệng nhai nhồm nhoàm nhưng vẫn tranh thủ nói chuyện với Ninh Tịch: "Tiểu Tịch Tịch, cô học làm đi! Như thế sau này tôi có thể ăn thường xuyên rồi!"
"Món này không khó, tôi cũng biết làm, nhưng thứ tôi làm ra sao có thể sánh với Thái lão được! Anh đừng mơ tưởng nữa!" Ninh Tịch đáp, đồng thời hất cho cậu ta một bát nước lạnh.
Lục Cảnh Lễ vừa ăn vừa bực bội nói: "Anh tôi đúng là quá đáng..."
Ninh Tịch ngạc nhiên: "Sao tự dưng lại nói tới anh của cậu?"
Lục Cảnh Lễ nhìn chằm chằm vào Ninh Tịch, rồi thở dài nói: "Tôi không biết ai mời Danial tới, nhưng chính mắt tôi thấy anh tôi gọi điện mời Thái Phụng Hiền! Trước đây tôi cầu xin, năn nỉ đủ kiểu mà anh ấy cũng không chịu giúp tôi!"
Ninh Tịch: "..."
Thái Phụng Hiền... là do Lục Đình Kiêu mời tới...?
Mặc dù trong thoáng chốc cô từng nghĩ đến khả năng này nhưng không hề lường trước được là thật. Vậy thì mấy nguyên liệu nấu ăn kia cũng do anh ấy chuẩn bị sao?
Quả nhiên, đúng là phong cách của Đại ma vương...
Thấy vẻ mặt Ninh Tịch rõ ràng bị anh mình mê hoặc, Lục Cảnh Lễ cảm thấy rất hài lòng. Tuy nhiên, cuối cùng vẫn còn một vấn đề quan trọng hơn, cậu ta tiến sát tới bên Ninh Tịch, làm bộ giọng điệu như một bà mẹ mìn đang dụ dỗ trẻ con: "Tiểu Tịch Tịch à! Tôi rất tò mò về chuyện này! Nếu Thái Phụng Hiền là do anh tôi mời vậy thì Danial là ai mời đến?"
"Này, Nhị thiếu, nếu anh cứ như vậy thì sẽ không lấy được vợ đâu!"
"Tôi vốn không muốn kết hôn mà!"
Ninh Tịch cảm thấy đau đầu: "..."
"Nói đi mà! Kể cho tôi nghe với! Tôi đảm bảo sẽ không nói cho ai hết!" Lục Cảnh Lễ quyết tâm ép hỏi cho bằng được.
Ninh Tịch liếc mắt về phía cậu ta, ai tin chứ!
Ngay lúc Ninh Tịch sắp không nhịn nổi sự quấy rối của Lục Cảnh Lễ thì điện thoại đột nhiên kêu "đing đing".
Ninh Tịch liền tiện tay mở ra xem, là hai tin nhắn đến cùng một lúc.
Sau khi nhìn rõ hai tin nhắn, mặt cô lập tức biến sắc...
[YS: Ăn ngon không?]
[Lục Đình Kiêu: Ăn ngon không?]
Ninh Tịch:!!!
Chuyện gì đây! Thậm chí cả thời gian cũng khớp nhau không sai một giây!
Vẻ hoang mang trên mặt Ninh Tịch vẫn chưa kịp biến mất thì điện thoại lại vang lên hai tiếng...
[YS: Món nào ăn ngon nhất? Nhất định phải trả lời nha ^_^]
[Lục Đình Kiêu: Thích món nào nhất?]
Trời ạ! Có cần phải ăn ý đến mức này không?
Thấy Ninh Tịch có vẻ bất an, Lục Cảnh Lễ lập tức tiến lại, ân cần hỏi: "Tiểu Tịch Tịch, cô sao thế? Muộn thế rồi ai lại nhắn tin cho cô?"
"Khụ, không sao đâu..." Ninh Tịch hoảng hốt, vội vàng thu điện thoại lại.
Thật nguy hiểm, suýt nữa thì bị Lục Cảnh Lễ phát hiện.
Phòng trường hợp xấu, có lẽ cô nên đổi tên của hai người đó đi.
Ninh Tịch sờ cằm, suy nghĩ một chút rồi tránh xa Lục Cảnh Lễ, vội vàng gõ vào điện thoại để đổi tên trong danh bạ.
YS sẽ đổi thành Y củ cải...
Lục Đình Kiêu sẽ đổi thành Lục cải xanh...
Chương truyện xoay quanh cuộc trò chuyện hài hước giữa Lục Cảnh Lễ và Ninh Tịch. Lục Cảnh Lễ tình cờ nhắc đến việc anh mình mời Thái Phụng Hiền, khiến Ninh Tịch nghi ngờ. Trong lúc trò chuyện, Ninh Tịch bất ngờ nhận được hai tin nhắn giống nhau từ YS và Lục Đình Kiêu cùng một lúc, tạo nên sự hoang mang. Cuối cùng, cô quyết định đổi tên liên lạc để tránh bị phát hiện. Nội dung chương mang tính giải trí cao, kết hợp giữa sự dí dỏm và một chút lãng mạn.