Chương 385

BA QUÁ XẤU XA

Ninh Tịch thở hồng hộc chạy đến, quỳ một chân xuống ôm chầm lấy Tiểu Bảo và đưa cho cậu một hộp bento: “Mệt chết mất, may là còn kịp! Tiểu Bảo, con cầm lấy cái này nhé. Hôm qua cô mới học được vài chiêu từ Đại sư, nên sáng nay cô dậy thật sớm để làm bento yêu thích cho con. Ngày đầu tiên Tiểu Bảo đi học, cô phải làm gì đó để cổ vũ chứ nhỉ!”

Sự thật là... Tối hôm qua, mặc dù cô đã gửi tin nhắn và quyết định sẽ không đến, nhưng cơ thể lại không chiều theo ý chí, sáng sớm đã tỉnh dậy và bắt đầu lục đục trong bếp. Khi cô trở nên tỉnh táo thì cũng đã hoàn thành một hộp bento cực kỳ đáng yêu!

Ôi! Trong lòng cô toàn là Tiểu Bảo, nên không thể kiềm chế được cảm xúc của mình... Đặc biệt là khi nhớ đến ánh mắt ngóng đợi của cậu nhóc, lòng cô như bay bổng!

“Xin lỗi con nha, Tiểu Bảo! Có phải con đã đợi cô rất lâu không?” Ninh Tịch nhìn Tiểu Bảo với vẻ mặt đầy hối lỗi.

Tiểu Bảo ôm chặt hộp bento vào lòng, ngay lập tức lắc đầu nguầy nguậy, tỏ vẻ không hề giận dỗi chút nào.

Ninh Tịch tạm yên tâm, vuốt ve mái đầu nhỏ của Tiểu Bảo: “Học thật tốt nhé, ngoan ngoãn nghe lời cô giáo!”

Tiểu Bảo gật đầu mạnh mẽ. Ừ, nhóc muốn đi học!

Lục Đình Kiêu đứng bên cạnh nhìn thấy sự thay đổi của Tiểu Bảo, không khỏi mỉm cười. Anh cố ý nói: “Vừa rồi con còn bảo không muốn đi học cơ mà?”

Tiểu Bảo nghe vậy, sống lưng lập tức cứng đờ, tức giận quay ra lườm ba mình một cái. Ba thật đáng ghét! Tại sao lại đi mách lẻo với cô Tiểu Tịch chứ! Chỉ có tiểu nhân mới mách lẻo!

Ninh Tịch nghe thấy, mắt lập tức sáng lên, vội hỏi: “Hả? Tại sao lại vậy? Sao đột nhiên con không muốn đi học nữa?”

Lục Đình Kiêu cũng không dung túng cho tính cách bướng bỉnh của con trai, mặc kệ ánh mắt đầy lo lắng của Tiểu Bảo: “Con trai hơi tùy hứng một chút!”

Biểu cảm của Tiểu Bảo giống như bị sét đánh giữa trời quang: “!!!” - Từ nay nhóc sẽ không thèm để ý đến ba nữa!

Tiểu Bảo lo lắng nhìn Ninh Tịch, vẻ mặt như sắp khóc, chỉ sợ cô sẽ vì vậy mà giận và không thích nhóc nữa.

Ninh Tịch tuy gật đầu nhưng hoàn toàn không để bụng: “Không sao, không sao! Tiểu Bảo còn nhỏ mà! Tùy hứng là đặc quyền của trẻ con! Không sao cả! Tiểu Bảo cứ thoải mái mà tùy hứng nhé!”

Nghe vậy, mặt Tiểu Bảo lập tức sáng bừng lên, sau đó cực kỳ đắc ý nhìn ba mình. Quả nhiên cô Tiểu Tịch vẫn yêu mình nhất!

Lục Đình Kiêu nhìn con trai rồi lại quay sang Ninh Tịch, mỉm cười: “Ừ, em nói cũng có lý.” Anh tỏ ra như vợ mình nói gì cũng đúng! Dù có bị con trai trêu chọc cũng không để tâm.

Nụ cười của Lục Đình Kiêu thật rạng rỡ, Ninh Tịch khẽ ho một cái tránh đi, vội vàng nói với Tiểu Bảo: “Bây giờ chắc đã đến giờ vào lớp rồi, Bảo bối mau vào lớp đi! Đừng để bị muộn nhé!”

Tiểu Bảo nhìn về phía trường học, siết chặt tay Ninh Tịch, rõ ràng rất lưu luyến.

Lúc này, một đám trẻ con vẫn đang lừng khừng không chịu vào lớp, khi thấy cô gái ấy xuất hiện thì vô cùng kinh ngạc...

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Ninh Tịch chạy đến trường để tặng Tiểu Bảo một hộp bento tự làm trước ngày đầu tiên đi học. Mặc dù nghĩ rằng không thể đến, nhưng cô vẫn tự tay chuẩn bị vì lòng yêu thương dành cho cậu bé. Tiểu Bảo ban đầu không muốn đi học nhưng sau sự động viên của Ninh Tịch, cậu đã vui vẻ hơn. Lục Đình Kiêu, cha của Tiểu Bảo, cũng ghi nhận sự đáng yêu của con trai và hòa nhập vào không khí vui vẻ này.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý lo lắng khi Tiểu Bảo từ chối đi học. Hình Võ thông báo rằng Tiểu Bảo không muốn đến trường vì không gặp được một cô bé mà cậu ấy thích, tên là Tiểu Tịch. Dù Lục Sùng Sơn muốn kiềm chế tình huống, nhưng Nhan Như Ý vẫn cảm thấy cần thiết phải tìm cách giúp đỡ Tiểu Bảo. Cuối chương, khi Tiểu Bảo đang thất vọng trên đường về nhà, cậu bất ngờ được gọi bởi Tiểu Tịch, làm cậu vui vẻ trở lại.