“Bọn họ có hiểu biết không? Cô chắc chứ?” Ninh Tịch nhướng mày, hỏi lại.
Không biết có phải do khả năng diễn xuất của Ninh Tịch quá tốt hay không, nhưng khi nhìn thấy sự bình tĩnh của cô, mấy người kia dần dần cảm thấy sợ hãi.
Một nữ nghệ sĩ đang cầm bộ đồ trong tay, không kiềm chế được đã nhẹ tay đi nhiều, miệng lầm bầm: “Bộ y phục rách rưới này, dù có nhìn cả mắt cũng không thấy được điều gì cao cấp! Rốt cuộc cô ta lấy tự tin ở đâu ra vậy?”
“Cô còn nhìn cái gì nữa? Chắc chắn là cô ta lừa đảo thôi. Dù cho chúng ta có nhầm lẫn, thì chị Mỹ Hinh và chị Dĩ Mạt chắc chắn không thể nhận sai được!”
“Cũng đúng… suýt chút nữa bị cô ta lừa!” Nữ nghệ sĩ kia nói, rồi cô vừa nhìn thấy cái thùng rác bên cạnh thì cười lạnh một tiếng, định ném bộ đồ vào đó.
Nhưng mà…
Ngay trước khi cô ta ném, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Ninh Tịch, cô ta bất giác sợ run lên, ngưng động tác lại.
Nữ nghệ sĩ cắn môi, cúi đầu kiểm tra bộ đồ một lần nữa.
“Cái miếng rẻ rách này! Cô nhìn đến nghiện rồi sao?” Một người bên cạnh vừa nói vừa giật lấy bộ đồ.
Nữ nghệ sĩ kia vẫn đang kiểm tra cổ áo, không biết nhìn thấy điều gì mà sắc mặt cô ta bỗng trở nên trắng bệch, lộ vẻ hoảng sợ: “Cô đừng có động vào! Cẩn thận chút đi!”
“Cô… cô đang làm cái gì vậy? Điên rồi hả!”
Nữ nghệ sĩ lại cúi đầu nhìn thêm lần nữa, rồi nuốt nước bọt, nhét bộ đồ vào tay người bên cạnh và thì thầm: “Cái này giống như đồ của GE…”
“Cái gì GE?”
“Chính là nhãn hiệu mà chị Dĩ Mạt thích nhất đó!!! GE!”
Tại đây, không ít người muốn nịnh bợ Tô Dĩ Mạt nên ai cũng nắm rõ sở thích của cô. Nghe thấy vậy, họ lập tức tái mặt, không thể kìm nén nổi sự kích thích mà gào lên: “Cái gì? Đây là nhãn hiệu GE mà chị Dĩ Mạt thích nhất á?”
Câu hỏi vừa dứt, đám người ồn ào lập tức im lặng.
Người bên cạnh lập tức nhìn thấy cái ký hiệu nhỏ, hoảng hốt nhét lại bộ đồ vào tay nữ nghệ sĩ kia: “Vậy sao cô còn nhét cho tôi!”
Mới vừa rồi bộ đồ được đưa qua đưa lại, chẳng may làm hỏng thì có mà chết!
Nữ nghệ sĩ ôm chiếc áo như đang ôm một bảo vật, khuôn mặt như sắp khóc nhìn về phía Tô Dĩ Mạt: “Chị Dĩ Mạt, cái này…”
Tô Dĩ Mạt hơi nhíu mày, nhìn Triệu Mỹ Hinh một cái.
“Chuyện gì vậy?” Triệu Mỹ Hinh thấy tình hình không ổn liền bước nhanh đến, cầm bộ đồ lên.
“Chị Mỹ Hinh, hình như đây là đồ của GE…”
“Nói vớ vẩn gì đó? Mắt cô có phải kiểu mắt lợn không? Đồ của GE phải sang trọng lộng lẫy, mớ vải rách này…” Chưa dứt lời, cô đã nhìn thấy cái ký hiệu lấp lánh được thêu lên, vừa xa hoa lại khiêm nhường, đúng chuẩn của GE.
“Không thể nào!”
Lương Bích Cầm cũng vội vàng chạy lại, cô liếc nhìn cái ký hiệu đó rồi nói: “Chắc chắn là đồ giả! Ninh Tịch gan to thật! Dám làm giả nhãn hiệu này! Dù có làm giả cũng phải cho giống chứ! Làm sao mà cái loại quần áo thô kệch này có thể là đồ của nhãn hiệu GE được?”
Triệu Mỹ Hinh nhéo mi tâm một cái, tiến lại gần Tô Dĩ Mạt: “Dĩ Mạt, em nhìn bộ đồ này…”
Tô Dĩ Mạt dùng một ngón tay khều chiếc áo ra nhìn thử, và ngay sau đó, sắc mặt cô lập tức thay đổi. Kiểu dáng này thật sự rất hiếm gặp… Nó đúng là phong cách của GE!
Trong chương truyện, Ninh Tịch khiến mọi người xung quanh hoài nghi về bộ đồ cô cầm trên tay. Một nữ nghệ sĩ và đám người khác ban đầu chế nhạo nhưng dần trở nên sợ hãi khi phát hiện ký hiệu của nhãn hiệu GE trên bộ đồ. Sự hồi hộp lan tỏa khi họ nhận ra bộ đồ có thể là hàng thật, dẫn đến một cuộc tranh luận về tính xác thực và giá trị của món đồ. Tô Dĩ Mạt được nhắc đến như một người có sở thích đặc biệt với nhãn hiệu này, làm không khí thêm căng thẳng.
Trong trường học, Ninh Tịch cầm một chiếc túi nilon chứa đồ màu xám tro thu hút sự chú ý của bạn bè, khiến họ cười chế nhạo. Triệu Mỹ Hinh và Lương Bích Cầm lên tiếng châm biếm, cho rằng cô không đủ khả năng tài chính để mua sắm đồ hiệu. Ninh Tịch phản ứng bình tĩnh, chứng tỏ sự tự tin của mình khi đối diện với những lời chỉ trích. Tuy nhiên, áp lực từ bạn bè vẫn khiến cô cảm thấy căng thẳng khi đang bị người khác châm chọc. Cuộc tranh cãi thể hiện sự phân chia giai cấp trong xã hội học đường và những xung đột tâm lý mạnh mẽ của nhân vật chính.