Bánh bao nhỏ nhìn cô với vẻ mặt sợ hãi đến mức trắng bệch. Sau đó, Ninh Tịch ngồi xuống bên cạnh bé, nhắm mắt lại và lặng lẽ ngủ để nghỉ ngơi. Hôm nay, cô bị Thường Lị bắt ép đến đây uống rượu với khách, khiến đầu óc cô đau nhức.

Khi tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngắn, Ninh Tịch cảm thấy một bên chân mình nóng bừng. Cúi xuống, cô thấy bánh bao nhỏ đã gục bên chân từ lúc nào không hay, tay bé nắm chặt vạt áo của cô. Ninh Tịch bật cười.

Thời còn ở quê, cô từng nuôi một con mèo rất nhát, sợ người lạ và luôn trốn chạy. Nhưng nếu bạn không chú ý đến nó, khiến nó cảm thấy an toàn, nó sẽ lén đến gần và thậm chí có thể leo lên đầu gối bạn để ngủ ngon lành.

Bánh bao nhỏ cảm nhận được ánh nhìn của cô, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Lần này, ánh mắt của thằng bé không còn sự hoảng sợ mà đã thay bằng sự hiếu kỳ. Bé trông giống như một chú mèo con, ngay cả ánh mắt cũng rất giống.

Khóe môi Ninh Tịch nhấc lên, tay chân cô cảm thấy ngứa ngáy, cuối cùng không kìm được đã đưa tay xoa xoa đầu thằng bé. Nhưng cô bất ngờ nhận ra rằng trán thằng bé nóng quá!

“Cháu bị sốt à?”

Thường Lị có thể nhốt cô ở đây đến hết buổi thử vai ngày mai, hoặc thậm chí lâu hơn. Nếu để thằng bé sốt cao như vậy thì rất nguy hiểm. Đang lo lắng, cô bỗng phát hiện ra điều gì đó khác thường, ánh đèn trong phòng này rõ ràng đã hỏng nhưng tại sao nơi đây vẫn có ánh sáng?

Cô ngẩng đầu, và nhận ra có một cửa sổ nhỏ trên mái nhà, chút ánh sao hiếm hoi xuyên qua ô cửa nhỏ chiếu vào trong phòng. Ninh Tịch tìm một cái thang bê ra gần cửa sổ.

“Bánh bao nhỏ, đến đây nào, cô giúp cháu ra ngoài.”

Thằng bé lắc đầu, ánh mắt rất kiên quyết, đây là lần đầu tiên bé có phản ứng với những gì cô nói. Ninh Tịch không hiểu ý bé lắm, cười và véo má thằng bé: “Cũng có dũng khí đấy, muốn cùng cô chịu khổ sao? Lên đi nào, cô không ra được, cháu chui ra ngoài rồi tìm người cứu cô.”

Thấy thằng bé vẫn còn do dự, Ninh Tịch liền bế nó đứng dậy đặt lên cái thang: “Nhanh nào, đàn ông con trai thì đừng lề mề, cô sẽ đỡ cháu ở dưới mà!”

Cuối cùng, sau một hồi gian nan, cô cũng đưa được đứa bé lên trên. Đầu óc Ninh Tịch quay cuồng, chân mềm nhũn và cô ngã xuống cùng cái thang.

Bánh bao nhỏ nhìn thấy cảnh này thì hoảng sợ, gương mặt không còn sự ngây ngô, mà đã hiện rõ sự lo lắng và sợ hãi tột cùng.

Ninh Tịch cố gắng nói được một chữ: “Đi… đi…”

Dưới ánh sao, khuôn mặt cô trắng bệch tiều tụy, nhưng vẫn xinh đẹp đến mức khiến người ta phải ngỡ ngàng. Đặc biệt là đôi mắt, trong trẻo, linh động, như phản chiếu cả một bầu trời đầy sao lấp lánh.

Cô không còn là cô gái quê mùa xấu xí năm nào. Nhưng điều đó có ý nghĩa gì chứ? Ninh Tịch cười khổ, ân oán chưa giải, cô lại sắp ngã chết ở đây như vậy…

Nhưng có lẽ, nếu lúc gần chết cô còn cứu giúp được một bánh bao nhỏ, đó cũng được coi là một việc tốt. Nếu con cô còn sống, chắc hẳn giờ cũng lớn bằng bé này rồi…

Năm năm trước, sau vụ tai nạn, gia đình họ Ninh do ngại nỗi nhục cô mang lại, đã đưa cô sang Mỹ học tại một trường toàn những kẻ ăn chơi, mặc kệ cô sống chết ra sao. Cô đã bỏ học ở đó và đăng ký thi vào Viện Đại học Nam California, khao khát hấp thu mọi tri thức có thể.

Bởi vì cô muốn đánh bại Ninh Tuyết Lạc, giành lại tất cả những gì thuộc về mình! Điều quan trọng nhất là - đóng phim, giấc mơ lớn nhất trong đời cô.

Sau khi về nước, nhờ vào nhan sắc và tài năng diễn xuất, cô đã được Thường Lị chú ý và thành công gia nhập vào công ty giải trí lớn nhất - Tinh Huy.

Tiền đồ của cô vốn dĩ rất rộng mở, nhưng Ninh Tuyết Lạc cũng nhanh chóng theo chân cô vào Tinh Huy, mua chuộc Thường Lị, tạo sức ép cho cô...

Tóm tắt chương trước:

Ninh Tịch, sau một đêm làm việc tại quán bar, gặp lại người quản lý Thường Lị, quien ngăn cô thử vai trong bộ phim Thiên Hạ. Thường Lị nhấn mạnh sự chỉ định cho Ninh Tuyết Lạc, khiến Ninh Tịch thất vọng và quyết định tìm cách rời khỏi công ty. Trong lúc bí bách, một cậu bé xuất hiện trong kho hàng, tạo nên tình huống bất ngờ và khắc họa sự cô đơn của cả hai nhân vật.

Tóm tắt chương này:

Trong một tình huống đầy khó khăn, Ninh Tịch giúp đỡ một bé trai tên Bánh bao nhỏ, đang sốt cao. Dù bị nhốt tại một nơi bí mật, cô quyết tâm cứu bé và tìm kiếm sự tự do. Hình ảnh của Bánh bao nhỏ gợi nhớ đến ký ức đau thương của Ninh Tịch về gia đình và ước mơ lớn nhất của cô là trở thành diễn viên. Cô đã chịu nhiều áp lực từ những người xung quanh, đặc biệt là Ninh Tuyết Lạc, nhưng nghị lực của Ninh Tịch không ngừng vươn lên để giành lại cuộc sống và giấc mơ của mình.