Cô...
Từng câu từng chữ của Ninh Tịch đều khiến người ta tức giận đến mức không thể phản biện lại. Sau khi tranh cãi với Lương Bích Cầm và Triệu Mỹ Hinh, Ninh Tịch chuyển sang Tô Dĩ Mạt, tỏ ra đáng thương nói: "Tô tiền bối, tôi biết cô rất thích bộ đồ này... Tôi cũng phải lấy dũng khí rất lớn mới dám bảo cô cởi nó ra cho tôi... Thật ra thì ngay sau khi nói xong, tôi cũng đã hối hận! Quân tử không cướp đồ yêu thích của người khác, bộ váy trên người Tô tiền bối... thôi, tôi nhường cho tiền bối vậy! Tôi cũng không cần nữa!"
"Ninh Tịch! Cô..." Kể từ khi Tô Dĩ Mạt nổi danh, cô chưa từng phải chịu sự tức giận như thế. Cô ta nói sẽ đưa cho tôi? Giọng điệu của con tiện dân này thật như bố thí!
"Chị họ! Chị không sao chứ!" Lương Bích Cầm kích động hét lên: "Ninh Tịch, cô còn dám nói mình không phải là kẻ lưu manh vô lại! Chẳng lẽ cô muốn chị họ tôi phải cởi đồ giữa chốn đông người như vậy sao? Cô chán sống rồi à?"
Lương Bích Cầm đã bị kích động đến mức không thể kiềm chế lời nói.
Ninh Tịch lúc này mới giả vờ hoảng hốt: "Làm sao có thể chứ! Đương nhiên ý tôi là Tô tiền bối tìm phòng vệ sinh hoặc nơi nào đó để thay đồ, còn tôi sẽ chờ ở đây! Chờ bao lâu cũng không vấn đề gì!"
Triệu Mỹ Hinh vừa an ủi Tô Dĩ Mạt vừa nhìn chiếc váy ngủ màu xám trong tay: "Cái cô mang đến là đồ ngủ! Cô để Dĩ Mạt thay cái váy ngủ này ra ngoài sao?"
Ninh Tịch vội vàng nói: "Sao tôi biết được, chị Mỹ Hinh oan uổng cho tôi quá! Kia... kia... nếu chị không có quần áo dự bị thì... tôi cũng có thể chờ mấy ngày cũng được mà!"
Lời này ngụ ý rằng đám Triệu Mỹ Hinh thực ra không thể từ bỏ chiếc váy trên người Tô Dĩ Mạt, nên mới nhiều lần cố ý từ chối.
Lúc này Tô Dĩ Mạt cũng đã bình tĩnh lại, mặt mày tái nhợt nói với Triệu Mỹ Hinh: "Trả lại cho cô ta! Đem cái váy này trả lại cho cô ta! Trả lại cho cô ta!"
Triệu Mỹ Hinh đắn đo: "Đây... Dĩ Mạt, nếu trả lại cho cô ta thì..." sẽ không còn bằng chứng để tố cáo cho công ty...
Chưa kịp dứt câu, Tô Dĩ Mạt đã trợn mắt nói: "Tôi đang nói với cô đấy, cô không nghe thấy sao?"
Cô còn ngại hôm nay chưa đủ mất mặt hay sao? Tô Dĩ Mạt cô đã chiu đủ rồi!
Triệu Mỹ Hinh không dám trái ý, chỉ có thể nhanh chóng chạy về bên Ninh Tịch, cầm chiếc váy ngủ GE trả lại cho cô: "Được rồi được rồi! Cái váy này trả lại cho cô! Chỉ là cái váy ngủ thôi mà sao cô nóng lòng thế! Quả thật là chưa trải đời!"
Để cứu vãn chút thể diện, Lương Bích Cầm vội vàng phụ họa: "Đã nói cô ta là đồ nhà quê mà! Chỉ là cái váy rách thôi chứ có gì đáng quý, chỉ thiếu nước xông lên lột thẳng từ trên người chị họ tôi xuống!"
Nói xong, cô ta hung hăng trừng mắt với mấy người xung quanh, thúc giục họ mau chóng cùng mắng Ninh Tịch...
Đám người này từ khi Ninh Tịch gọi Tô Dĩ Mạt đã há hốc mồm trố mắt, không lên tiếng nửa câu. Đến lúc này được Lương Bích Cầm thúc giục mới lắp bắp nói vài câu lấy lệ...
"Đúng vậy! Cô ta nghèo đến điên rồi!"
"Chị Dĩ Mạt quá hào phóng, quần áo quý giá như vậy mà cuối cùng lại nói không cần cô ta phải bồi thường."
"Chị Dĩ Mạt chỉ đang dạy cho cô ta quy củ làm người, làm sao có thể để ý đến một chiếc váy chứ? Chị ấy còn có nhiều thứ có giá trị gấp bội lần!"
...
Tô Dĩ Mạt hít sâu một hơi, khôi phục lại hình ảnh cao quý và lạnh lùng, bên cạnh là Lương Bích Cầm và Triệu Mỹ Hinh như hai hộ pháp, từ từ bước đi mà không hề quay đầu lại.
Chương truyện mô tả một cuộc tranh cãi giữa Ninh Tịch và các nhân vật khác liên quan đến chiếc váy ngủ của Tô Dĩ Mạt. Ninh Tịch sử dụng lời lẽ khiêu khích để khiến Tô Dĩ Mạt tức giận, trong khi Lương Bích Cầm và Triệu Mỹ Hinh bênh vực cho Tô Dĩ Mạt. Cuộc đối đầu diễn ra căng thẳng, với những lời nhận xét về giá trị của chiếc váy và hình ảnh của các nhân vật. Cuối cùng, Tô Dĩ Mạt quyết định không để ý đến Ninh Tịch và rời đi cùng Lương Bích Cầm và Triệu Mỹ Hinh.
Trong hội trường, Ninh Tịch bất ngờ làm mọi người choáng váng khi xúc phạm Tô Dĩ Mạt trước mặt mọi người, điều này khiến không khí căng thẳng và phản ứng gay gắt từ Lương Bích Cầm và Triệu Mỹ Hinh. Mặc dù bị chỉ trích và mỉa mai, Ninh Tịch vẫn tỏ ra bình thản, biện minh cho hành động của mình bằng cách nhại lại câu nói của Lương Bích Cầm. Cô thậm chí còn châm chọc sự chú ý về bộ trang phục của Tô Dĩ Mạt, khiến mọi người trong hội trường không nhịn được phải bật cười. Tình huống trở nên kịch tính khi câu chuyện trở thành một cuộc đấu khẩu kịch liệt, phản ánh rõ ràng sự không hài lòng và mâu thuẫn giữa các nhân vật.