Cởi áo khoác, Lục Đình Kiêu vừa chỉnh lại tay áo vừa nói: "Tôi vẫn còn bận một lúc nữa, em có thể vào phòng trong nghỉ ngơi. Tôi thấy sắc mặt em có vẻ không tốt, hình như tối qua không ngủ ngon?"
Ninh Tịch sờ vào vành mắt thâm quầng: "Tối qua tôi hào hứng quá nên đã cày kịch bản cả đêm..."
Lục Đình Kiêu: "Em đi ngủ một lát đi, tôi sẽ gọi em khi xong việc."
"Ông chủ đang làm việc mà tôi lại đi ngủ thì không hợp lắm đâu?" Ninh Tịch cảm thấy không thoải mái.
Lục Đình Kiêu liếc nhìn cô: "Em không ngủ cũng không giúp được gì, nhưng nếu em chợp mắt một chút thì tôi sẽ yên tâm hơn."
Ninh Tịch: "Vậy thì tôi đi ngay đây!" Tránh xa Đại ma vương một chút có lẽ là quyết định tốt nhất... Chẳng hiểu sao Đại ma vương lại có sức hút đến vậy...
Nói xong, Ninh Tịch lập tức lao vào phòng nghỉ như một làn khói...
Phong cách trong phòng vẫn giữ vẻ đơn giản và lạnh lùng quen thuộc. Nhưng mà... có lẽ vì đây là nơi Đại ma vương đã từng ngủ nên trong không gian vẫn toát lên chút ấm áp...
A? Chờ đã! Đây là chỗ mà Đại ma vương đã từng ngủ? Liệu tôi có thể ngủ ở đây không?
Còn đang lo lắng thì điện thoại bỗng vang lên báo có tin nhắn mới: [Lục cải xanh: Ga trải giường mới thay hôm qua.]
Ninh Tịch: "..."
Đại ma vương có khả năng nhìn thấu lòng người à? Thật đáng sợ...
Ngoài phòng nghỉ, Lục Đình Kiêu tưởng tượng đến vẻ mặt của Ninh Tịch sau khi đọc tin nhắn, không khỏi khẽ mỉm cười rồi lại vùi đầu vào kịch bản.
Đêm qua thực sự Ninh Tịch đã quá hào hứng và thức trắng, nên vừa mới chúi đầu vào gối đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ...
Trong văn phòng của Lục Đình Kiêu có bầu không khí yên bình ấm áp, nhưng bên ngoài lúc này lại như một cơn bão tố.
Sau khi chứng kiến Lục Đình Kiêu chạy vội về, tất cả các nhân viên vẫn đang trong trạng thái hoảng loạn...
"Chết thôi, tôi vừa nhìn thấy chuyện động trời!"
"Ông chủ của chúng ta là nhân vật nào? Dù có núi Thái Sơn sập xuống cũng không hề biến sắc, vậy mà lần này lại chạy không thèm giữ hình tượng trong công ty!"
"Nghe mấy người ở dưới lầu nói sắc mặt của ông chủ đáng sợ kinh khủng! Các thư ký thì bị dọa phát khóc luôn!"
...
Tất cả mọi người đều chuyển hướng nhìn về phía Trình Phong...
"Trợ lý Trình, nếu anh biết điều gì thì đừng có giấu chúng tôi! Sắp phát điên lên vì lo lắng rồi đây!"
"Đúng vậy! Anh cứ thẳng thắn với chúng tôi đi! Liệu có xảy ra điều gì nguy hiểm với công ty không? Chúng ta có bị đá ra ngoài không?"
"Nói cho chúng tôi biết đi, để chúng tôi chuẩn bị tâm lý!"
"Có phải lúc nãy có một người phụ nữ cầm tài liệu gì đó vào phòng tổng giám đốc không, liệu có phải đến thông báo tin xấu gì không?"
...
Trình Phong bị bao quanh bởi đám người ồn ào, cảm thấy đầu óc choáng váng: "Mong các vị, đừng hỏi tôi nữa, tôi đâu có biết gì đâu! Cứ kiên nhẫn mà chờ đi!"
Thực ra, anh có thể chắc chắn công ty không gặp vấn đề gì, nhưng dù công ty không bị gì thì anh vẫn không thể hoàn toàn an tâm. Bởi vì bất cứ vấn đề gì liên quan đến vị Ninh tiểu thư kia đều là chuyện lớn.
Thời gian từ từ trôi qua, mặt trời dần lặn, giờ tan làm đã đến nhưng các nhân viên vẫn nán lại với vẻ mặt mong chờ, không ai dám đứng dậy ra về.
Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, ánh mắt Lục Đình Kiêu vẫn hướng về phòng nghỉ, dường như đã ngắm nhìn lâu lắm. Sau một lúc, anh mới giật mình tỉnh lại. Nhìn đồng hồ, anh khép lại cuốn kịch bản đã xem từ lâu, đứng dậy đi đến trước cửa phòng nghỉ và gõ cửa một cái.
Bên trong tĩnh lặng, không có âm thanh nào.
Lục Đình Kiêu nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Chương truyện mở đầu với cảnh Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch. Sau một đêm thức khuya làm việc, Ninh Tịch trông mệt mỏi và được Lục Đình Kiêu khuyên đi nghỉ. Khi một tin nhắn bất ngờ xuất hiện, Ninh Tịch lo lắng về cảm giác khi ngủ tại phòng mà Đại ma vương từng ở. Đồng thời, sự hoảng loạn trong công ty sau khi Lục Đình Kiêu liên tục xuất hiện tạo nên bầu không khí hồi hộp, khiến các nhân viên bàn tán sôi nổi về khả năng xảy ra sự cố. Cuối chương, Lục Đình Kiêu tiến vào phòng nghỉ tìm Ninh Tịch.
Chương truyện xoay quanh cuộc gặp gỡ giữa Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch trong văn phòng. Ninh Tịch bất ngờ khi thấy quyển album xem mặt và cảm nhận được sự lo lắng của Lục Đình Kiêu. Anh khẳng định không quan tâm đến việc xem mặt mà chỉ yêu Ninh Tịch. Cuộc trò chuyện mang tính chất căng thẳng nhưng cũng đầy xúc cảm, khi Ninh Tịch cố gắng giấu đi sự lạc lõng và mong muốn anh tìm kiếm người khác, trong khi Lục Đình Kiêu lại bày tỏ tình cảm mãnh liệt của mình. Cuối cùng, họ chuyển hướng câu chuyện sang công việc.