Cùng lúc đó, trong một cửa hàng quần áo cao cấp đối diện với Bảo Ngọc Hiên, quản lý cửa hàng nhẹ nhàng hỏi: "Mạc thiếu... Mạc thiếu... Ngài có lấy bộ quần áo này không ạ?"

Người được hỏi là một người đàn ông trông có vẻ hơi lưu manh, hiện đang thả tay vào túi quần, ngoảnh mặt nhìn chằm chằm về phía cửa hàng đối diện. Nghe quản lý hỏi, anh ta phẩy tay một cái và đáp: "Trừ mấy bộ tôi quăng ra thì gói lại tất cả cho tôi!"

"Vâng ạ! Mạc thiếu, tôi sẽ đi thanh toán ngay cho ngài, à mà có muốn tôi trực tiếp mang đồ tới chỗ ngài không ạ?" Quản lý tươi cười trả lời.

"Ừ, cứ mang đi đi!" Mạc Lăng Thiên chỉ đáp cho có lệ rồi lại chăm chú nhìn về phía Bảo Ngọc Hiên, đồng thời lấy điện thoại ra gọi.

"Alo." Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

"Alo~ Lục Đình Kiêu, tôi nghe nói chú đang công tác ở Philadelphia? Sao tự dưng lại lẩn quẩn ở nơi chim không thèm ị vậy? Không bằng về biển cùng anh em đi bắt cua cho vui!"

"Bụp!!!" Lục Đình Kiêu cúp máy một cách dứt khoát.

"Phặc!" Mạc Lăng Thiên giả vờ không thể tin nổi, ôm lấy trái tim và nhìn chằm chằm vào điện thoại. Dám cúp máy của ông à!

Mạc Lăng Thiên tức giận gọi lại lần nữa. Khi bên kia vừa bắt máy, anh ta đã nghe thấy tiếng chửi ầm lên: "Chết tiệt! Lục Đình Kiêu! Tôi chỉ muốn tâm sự một chút mà cũng không được à! Dám cúp điện thoại của tôi sao!"

"Muốn gọi lần nữa à?"

Mạc Lăng Thiên nghiến răng, liếc nhìn nhóm phụ nữ kia rồi nói: "Chú không biết thông tin gì sao? Tôi gọi để báo rằng người phụ nữ của chú đang bị chó cắn! Mặc kệ đi, vậy mà chú lại dám cúp máy của tôi... khốn kiếp, không có lương tâm gì cả!"

Bên kia im lặng một hồi, chỉ trả lời vỏn vẹn một chữ: "Ai?"

Mạc Lăng Thiên hài lòng hừ một tiếng: "Hừ, tưởng chú giấu được tôi à? Chẳng phải là cô ngôi sao mới nổi kia sao, tên là gì nhỉ... à, Ninh Tịch! Tối qua tôi tình cờ mở livestream hot nhất hiện nay thì thấy cô ta ngồi trong phòng của chú livestream đấy! Chậc chậc... nói thật với chú..."

Lục Đình Kiêu lạnh lùng cắt ngang: "Nói rõ ràng cho tôi."

Mạc Lăng Thiên bị ngắt mạch suy nghĩ.

"Ồ! Có thật là cô ta không? Kích động đến mức nói liền cả bốn chữ đấy, người anh em hà hà hà..."

"Mạc Lăng Thiên!" Giọng nói Lục Đình Kiêu có phần bất kiên nhẫn, kèm theo một chút uy hiếp.

Mạc Lăng Thiên cảm nhận được giọng điệu khác thường của Lục Đình Kiêu, đoán rằng cậu ta đang bận việc gì đó gấp, nên không muốn kéo dài nữa. Anh ta bĩu môi nói: "Người tình chân thực và người tình giả của chú đang đại chiến ba trăm hiệp tại Bảo Ngọc Hiên nhà chú đó! Như vậy có đủ rõ ràng không? Còn muốn tôi nói thêm nữa không?"

"Bụp!!!"

Mạc Lăng Thiên chửi khẽ một câu, cảm thấy quá đen đủi.

Nhưng ngay lúc này, quản lý cửa hàng quần áo vui vẻ đi tới: "Mạc thiếu, đồ của ngài đã sẵn sàng rồi ạ!"

"Ừ." Mạc Lăng Thiên gật đầu nhưng không có ý định rời đi, nhướng mày nói với quản lý: "Lấy cho tôi một cái ghế dựa tới đây!"

"Dạ? Ghế dựa ạ?"

"Cái gì gọi là dạ! Còn không mau đi! Thiếu gia đây muốn ngắm cảnh, ông có vấn đề gì không?"

"Không có đâu ạ! Tôi đi lấy ngay đây!" Quản lý vừa chuyển ghế tới vừa thầm nghĩ rằng những kẻ có tiền tuy hào phóng nhưng cũng rất khó hầu hạ.

Tóm tắt chương này:

Trong một cửa hàng quần áo, Mạc Lăng Thiên quyết định mua sắm và gọi điện cho Lục Đình Kiêu, người bạn của mình, để thông báo về Ninh Tịch, một cô ngôi sao nổi tiếng mà Lục Đình Kiêu đang có mối quan hệ. Mạc Lăng Thiên châm chọc Lục Đình Kiêu bởi những rắc rối giữa người yêu thật và giả của anh ta. Trong khi đó, quản lý cửa hàng vui vẻ phục vụ Mạc Lăng Thiên, mặc dù biết rằng khách hàng này có cách hành xử khá khó khăn.

Tóm tắt chương trước:

Trong một cửa hàng trang sức, Lương Bích Cầm thể hiện sự yêu thích với món ngọc đẹp của Tô Dĩ Mạt và châm biếm một nhân vật khác, Ninh Tịch, khi cô cố gắng tìm hiểu về chuỗi vòng. Quản lý cửa hàng lo lắng về việc trông coi hàng hóa và giao cho Tiểu Ngọc theo sát Ninh Tịch. Sự châm biếm từ nhóm nữ nghệ sĩ và Lương Bích Cầm khiến không khí trở nên căng thẳng, khi họ chế giễu Ninh Tịch vì không đủ điều kiện xã hội để 'xứng đáng' sở hữu trang sức cao cấp.