Mua quà xong, Ninh Tịch liền trở về căn hộ của mình. Cô vừa cúi xuống tìm chìa khóa thì ngẩng đầu lên, bỗng chốc thấy một anh chàng cao to, vạm vỡ với làn da sẫm màu đứng ngay trước cửa.
Ninh Tịch hơi sửng sốt, sau đó nhìn lại số nhà, chắc chắn là không đi nhầm.
“À… xin hỏi anh là ai? Đây là nhà tôi, anh cản đường tôi…”
“Ninh tiểu thư, tôi là Hùng Chí. Boss đã cử tôi đến để bảo vệ cô.”
Anh chàng vừa nói xong thì lễ phép lùi lại hai bước, nhường chỗ cho cô nhưng vẫn đứng giữ cửa như một người canh gác.
Ninh Tịch vẫn còn ngạc nhiên: “Boss? Boss của anh là ai?”
Hùng Chí trả lời nghiêm túc: “Thưa tiểu thư, Boss của tôi họ Lục.”
Khóe miệng Ninh Tịch khẽ nhếch lên: “Họ Lục… chắc không phải là Lục Đình Kiêu chứ?”
Hùng Chí gật đầu: “Đúng vậy.”
Ninh Tịch thấy đầu mình như bị một cái búa đập xuống: “Thật sự là anh ta sao... Ôi mẹ kiếp! Tại sao đang yên đang lành lại cho người tới bảo vệ tôi chứ?”
Hùng Chí không hề thay đổi sắc mặt mà đáp: “Boss muốn tôi bảo đảm an toàn cho cô trong thời gian quay phim.”
An toàn trong thời gian quay phim?
Ninh Tịch chợt nhớ đến cuộc trò chuyện với Lục Đình Kiêu tối qua. Lúc đó, anh kiên quyết không cho cô nhận vai này vì có quá nhiều cảnh quay nguy hiểm, chẳng lẽ chỉ vì lý do đó?
Ninh Tịch hít một hơi thật sâu, nói: “Đại ca, cho dù Boss của anh ra lệnh để anh lo chuyện an toàn của tôi trong thời gian quay phim, nhưng mà quay cũng phải chờ một thời gian nữa mà! Anh đến sớm quá rồi!”
“Vậy Ninh tiểu thư khi nào thì bắt đầu quay?” Hùng Chí hỏi.
“Cái này tôi cũng không biết… Dù sao thì cũng không phải trong thời gian này!” Ninh Tịch trả lời.
Hùng Chí trầm ngâm một chút, rồi ngẩng đầu nói: “Nếu không xác định được thời gian thì mọi khả năng đều có thể xảy ra, vì vậy tôi phải ở đây để thực hiện mệnh lệnh của Boss.”
Ninh Tịch cảm thấy bất lực với cách suy luận của anh ta, thở dài một tiếng: “Nhưng mà anh cứ đứng ở cửa nhà tôi như thế thì ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi đấy, ông trẻ ạ! Người qua lại nhìn thấy sẽ nghĩ là có chuyện gì nghiêm trọng…”
Hùng Chí nghĩ ngợi một hồi, rồi gật đầu: “Vâng, tôi hiểu.” Nói xong, anh quay người rời đi.
Hửm? Người này có vẻ cứng nhắc mà lại dễ thuyết phục đến thế, Ninh Tịch thở phào nhẹ nhõm, rồi đi thẳng vào trong nhà.
Vừa vào nhà, cô đã nhắn cho Lục Đình Kiều để bảo anh không cần cử người bảo vệ cô, điều đó thật phiền phức.
Tin nhắn đã gửi đi nhưng đầu bên kia vẫn không có hồi âm. Trước đây, mỗi lần cô nhắn cho Lục Đình Kiêu, chỉ cần vài giây là anh đã trả lời lại, đây là lần đầu tiên chờ lâu như vậy mà không thấy trả lời…
Có lẽ là do công việc nhiều quá.
Ninh Tịch không quá để tâm vào việc này, cô lấy chiếc vòng ngọc vừa mua ra xem xét kỹ càng. Không biết có phải vì đây là món quà được mua từ tiền cát-xê của bộ phim đầu tay hay không mà cô nhìn càng thấy thích, càng nhìn càng hài lòng, mãi một lúc lâu sau mới cẩn thận cất đi.
Cô xem chút tin giải trí, lại xem một vài tập phim, thoáng chốc đã trời tối…
Điện thoại vẫn im lặng, Lục Đình Kiêu chưa trả lời cô.
Ninh Tịch hơi nhíu mày, theo lý thuyết thì giờ này lẽ ra đã xong việc và ăn cơm rồi chứ, sao anh không thấy tin nhắn? Hay là đã thấy nhưng không trả lời?
Cô không hiểu vì sao trong lòng mình lại mơ hồ có chút lo lắng…
Mẹ kiếp! Điên mất thôi! Chỉ là nửa ngày không thấy tin nhắn trả lời thôi mà!
Ninh Tịch lắc đầu, vội vàng ném điện thoại sang một bên để đi ăn, không muốn nghĩ ngợi lung tung nữa…
Sau khi mua sắm, Ninh Tịch trở về nhà nhưng gặp Hùng Chí, người được Lục Đình Kiêu cử đến bảo vệ cô trong thời gian quay phim. Ninh Tịch ngạc nhiên và không hiểu lý do, nhưng nhận ra Lục Đình Kiêu luôn lo lắng cho sự an toàn của mình. Mặc dù Hùng Chí tôn trọng yêu cầu của cô và rời đi, Ninh Tịch vẫn không thể không lo lắng về việc không nhận được tin nhắn từ Lục Đình Kiêu, chìm trong cảm giác bất an và băn khoăn về tình cảm giữa họ.
Chương truyện xoay quanh Phùng Mao Tài khi phải đối mặt với Dư Vạn Niên sau một sự cố tại cửa hàng. Ông ta lo sợ về số phận của mình và liều lĩnh xin lỗi, nhưng Dư Vạn Niên chuẩn mực và không thể bảo vệ ông. Ông xử lý nhân viên vì thiếu sót và yêu cầu họ ra khỏi cửa hàng. Tô Dĩ Mạt và Lương Bích Cầm, những nhân vật hiện diện, cũng bị ảnh hưởng khi Tô bị giảm giá sản phẩm chỉ 5% so với một khách hàng khác. Kết cục là sự xấu hổ và tức giận của Tô và sự bất mãn của Lương khi họ ra về.