Philadelphia, nước X.
Hùng Chí rút từ trong túi ra một khẩu súng lục bán tự động Glock 22. Dù vẻ ngoài của nó nhỏ gọn nhưng lại có khả năng xuyên thấu đáng sợ, và chính nhờ vào khẩu Glock 22 này, Hùng Chí đã nhiều lần chuyển bại thành thắng trong những tình huống nguy hiểm.
Tới đây, Hùng Chí cảm thấy một linh cảm bất thường nổi lên trong lòng. Trong những năm qua, cậu đã trải qua không ít nhiệm vụ sinh tử, và dường như đã phát triển được một trực giác nhạy bén với những nguy hiểm.
Từ phía sau, Ninh Tịch vẫn đang nấp ở một góc, nhíu chặt mày lại vì có cảm giác không ổn.
Dưới cái nhìn dò xét của Ninh Tịch, Hùng Chí hít một hơi thật sâu, rồi xoay người tiến vào khu tối tăm bên trong kho hàng bỏ hoang.
Chưa được bao lâu sau khi bước vào, một chiếc xe ô tô hối hả lao tới, khi dừng lại, cửa xe phó lái mở ra, và từ trong xe bước ra Thạch Tiêu - một trong những người tâm phúc của Lục Đình Kiêu.
Theo sau Thạch Tiêu là hai người đàn ông trông có vẻ lêu lỏng và du côn.
"Lão đại, chẳng phải anh đã nói Boss muốn gặp chúng ta ở đây sao? Đây hình như là kho quân dụng bỏ hoang?" một trong hai người hỏi.
"Ừ... có vẻ như đây là địa bàn của một băng mafia nào đó tại Philadelphia, Boss có quan hệ gì với những băng mafia này không?" Hai người kia tiếp tục đồn đoán.
"Mafia?" Thạch Tiêu có chút khó hiểu, bởi vì hai người đàn ông trước mắt đều có một chút thế lực ở Philadelphia và quanh vùng, và đó cũng là lý do tại sao Thạch Tiêu đã thu nhận họ.
"Đúng vậy, mafia. Thế nhưng kho quân dụng này đã bỏ hoang từ lâu rồi, có lẽ không có gì đáng lo." Một trong hai người đàn ông đáp.
"Boss hẹn chúng ta gặp mặt ở kho hàng của mafia..." Thạch Tiêu lẩm bẩm, sắc mặt ngày càng căng thẳng, rồi nhìn về phía hai người kia: "Làm việc cho cẩn thận, hãy để ý đến ánh mắt của tôi mà làm!" Một cảm giác bất an bất ngờ ập đến trong lòng Thạch Tiêu.
Rất nhanh, Thạch Tiêu cùng hai người đàn ông kia tiến vào kho hàng.
Tại một góc, Ninh Tịch cũng không bỏ lỡ cơ hội, bám theo nhóm Thạch Tiêu vào trong kho.
Bên trong kho tối tăm và ẩm ướt, không khí nồng nặc mùi ẩm mốc và mùi rượu bia khó chịu. Ánh sáng từ bên ngoài rất khó chiếu vào bên trong, khiến cho cả Ninh Tịch lẫn nhóm Thạch Tiêu khó lòng nhận ra rõ ràng tình hình.
"Cẩn thận một chút!" Thạch Tiêu cố gắng giữ giọng thấp, dặn dò hai người đi cùng.
Đột nhiên, có tiếng súng lục lên đạn vang lên, khiến hai người đi theo Thạch Tiêu lập tức trở nên hoảng hốt. Chẳng lẽ không phải Boss đã hẹn gặp ở đây sao?
"Điện thoại đâu! Mở ra xem tình hình mau!" Thạch Tiêu ra lệnh.
"Vâng, vâng!" Một người trong số đó vội vàng lấy điện thoại ra, bật chế độ "đèn pin".
Khi ánh sáng từ điện thoại sáng lên chỗ tối tăm phía trước, sắc mặt Thạch Tiêu chợt tái nhợt. Cách chừng mười mấy mét, Hùng Chí nằm thoi thóp trên đất, mặt mũi bầm dập, trong tình trạng thê thảm.
"Hùng Chí!!!"
Thạch Tiêu không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức lao tới giúp Hùng Chí đứng dậy.
"Con… mẹ nó… có nội gian… nội gian!" Hùng Chí nhìn rõ Thạch Tiêu và lớn tiếng gầm lên.
"Nội gian?" Trái tim Thạch Tiêu lạnh ngắt, tay siết chặt khẩu súng trong tay.
Trong một kho hàng bỏ hoang ở Philadelphia, Hùng Chí rút khẩu súng lục Glock 22, cảm thấy linh cảm bất thường khi chuẩn bị đối mặt với mối nguy hiểm. Ninh Tịch theo dõi từ xa, trong khi Thạch Tiêu dẫn theo hai tay sai vào bên trong. Khi họ phát hiện tình hình căng thẳng với sự xuất hiện của Hùng Chí, Thạch Tiêu hoảng loạn khi phát hiện Hùng Chí bị thương nghiêm trọng và cảnh báo có nội gian giữa nhóm của mình. Tình hình trở nên khẩn trương khi mối nguy hiểm chưa được xác định rõ ràng.
Sáng hôm sau, Ninh Tịch cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình khi mua bữa sáng. Sau khi xác định được người theo sau là Hùng Chí, thuộc hạ của Lục Đình Kiêu, cô nghe được tin nhắn từ 'Anh Hào' về việc tập hợp khẩn cấp tại kho quân dụng ở Philadelphia. Lo lắng cho Lục Đình Kiêu, Ninh Tịch quyết định theo dõi Hùng Chí ra sân bay và bí mật lên chuyến bay đến Philadelphia để tìm hiểu sự việc, không biết điều gì đang chờ đợi mình ở đó.