Hùng Chí là người thẳng thắn, nếu không có tâm nhãn thì thôi, nhưng cái chuyện này lại xảy ra với cậu thì đúng là một sai lầm lớn. Dù vậy, ngay cả sai lầm này có lẽ cũng đã nằm trong dự tính của Boss. Có vẻ như bản thân cậu vẫn chưa nhận được sự tín nhiệm hoàn toàn từ Boss.

Luôn tự tin về mọi mặt, Thạch Tiêu lần đầu trải nghiệm thất bại nên cảm thấy chán nản, anh nói: "Trợ lý Trình, tôi nghe nói chúng ta chỉ là phần nổi của tảng băng ngầm dưới quyền Boss, đúng không? Còn có một thế lực mạnh mẽ ẩn sau, mà chúng ta không thể nào hình dung nổi, những người đó mới chính là tâm phúc của Boss... đúng không?"

Ngay cả một cô gái nhỏ bên cạnh Boss cũng mạnh mẽ đến vậy, không biết thế lực đứng sau cô ấy còn như thế nào nữa... Hazz, cậu lại đi nghi ngờ sự quyết đoán của Boss, hơn nữa còn chê bai nhiều lần, đúng là quá ngu dốt và tự mãn!

"Đừng suy diễn linh tinh, trong mắt Boss ai cũng giống nhau. Dù sao cậu vẫn còn trẻ, còn rất nhiều cơ hội để phát triển, không cần nóng vội." Trình Phong vỗ vai Thạch Tiêu để an ủi rồi bất đắc dĩ thở dài. Thật ra, Thạch Tiêu có năng lực rất cao, nhưng điểm yếu lớn nhất là tính cách quá bốc đồng, nên mãi vẫn cứ dậm chân tại chỗ. Nếu lần này cậu có thể sửa đổi khuyết điểm ấy, thì đó chính là điều tốt.

Nhớ lại cảnh theo Boss đến kho hàng, tận mắt chứng kiến Tịch tiểu thư hạ gục bọn người kia và đánh bại cả cô gái ngoại quốc, dù không biết chuyện gì đã xảy ra trước đó nhưng để một người kiêu ngạo như Thạch Tiêu nói bốn chữ "tâm phục khẩu phục" thì có thể thấy cô ấy còn đáng sợ hơn cả những gì anh tưởng tượng...

Hùng Chí đứng một bên gãi đầu nói: "Trợ lý Trình, Tịch tiểu thư rốt cuộc có lai lịch gì? Với khả năng đó, cô ấy không thể chỉ đơn thuần là một diễn viên được! Boss để tôi bảo vệ cô ấy chẳng phải đang đùa sao? Cô ấy có điểm nào giống người cần được bảo về... thật sự là tôi không nghĩ ra!"

Trình Phong trầm ngâm đáp: "Tôi cũng không biết nhiều về Tịch tiểu thư, thậm chí hôm nay chứng kiến cảnh đó, tôi cũng không kém phần sợ hãi như các cậu đâu. Chuyện này... hai người cứ coi như không biết gì đi, đừng dại dột đề cập đến vấn đề này trước mặt Boss. Tôi chỉ có một câu, đã là mệnh lệnh của Boss thì chỉ cần nghe là đủ."

Thạch Tiêu và Hùng Chí nghe xong gật đầu, không có điều gì phản đối lời Trình Phong. Khi thấy Lục Đình Kiêu họp xong, Ninh Tịch đang lim dim lim ngủ trên ghế liền bò dậy, "Boss đại nhân, ngài xong việc rồi sao?"

Lục Đình Kiêu mệt mỏi xoa mi tâm: "Ừ, em tự chơi một lát đi, tôi đi tắm đã."

"Ừ ừ..." Ninh Tịch đảo mắt, sau đó ngây thơ nháy mắt nói: "Boss đại nhân vẫn cần tôi ở trong tầm mắt của ngài sao?"

Lục Đình Kiêu nghe vậy hơi lảo đảo, ngay sau đó quay lại, nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm: "Nếu em muốn tiếp tục hợp tác thì tôi không có ý kiến."

Ninh Tịch: "..." Hừ! Thật đáng ghét! Quả nhiên mức độ "thính" của Đại ma vương vẫn ngon hơn của cô!

Trong đầu cô không ngừng tưởng tượng hình ảnh Đại Ma Vương tắm rửa dưới vòi sen... Dừng lại, dừng lại!

Nhìn cô gái nhỏ đang giận dỗi, Lục Đình Kiêu không nhịn được tiến lại gần, đưa tay xoa đầu cô, giọng nói hơi khàn khàn: "Lần sau đừng như vậy, khả năng kiểm soát của tôi không tốt như em tưởng đâu."

Ninh Tịch: "..." Lại rắc thính nữa đây!!!

Câu nói của cô rõ ràng rất trong sáng, được không hả! Mọi thứ đều do Boss quá đen tối...

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Hùng Chí và Thạch Tiêu thảo luận về sự tín nhiệm của Boss, đặc biệt là về Tịch tiểu thư. Thạch Tiêu cảm thấy thất vọng khi lần đầu trải nghiệm thất bại và nghi ngờ về sức mạnh của những người xung quanh Boss. Trình Phong khuyên Thạch Tiêu nên bình tĩnh và không phản đối lệnh của Boss. Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu có những tương tác hài hước, với Ninh Tịch tò mò về sự quan tâm của Boss đối với cô. Cả nhóm đều nhận ra Tịch tiểu thư không chỉ là một diễn viên bình thường mà còn có một khí chất đáng sợ.

Tóm tắt chương trước:

Chương truyện mở đầu với Đường Dạ thực hiện một hành động trả thù, khiến Augustine chịu đau đớn với vết thương nghiêm trọng. Trong khi đó, Ninh Tịch cảm thấy áp lực và lo lắng cho tương lai, khiến cô tìm cách giao tiếp bí mật với Lục Đình Kiêu. Cuộc họp quan trọng kéo dài, và Thạch Tiêu cùng Trình Phong thảo luận về kế hoạch bắt đối thủ, nhưng mọi việc diễn ra không như dự kiến. Ninh Tịch đã can thiệp kịp thời, cứu họ khỏi hiểm nguy, khiến Thạch Tiêu cảm thấy biết ơn và thừa nhận lỗi lầm của mình.