Thấy Ninh Tịch liên tục coi thường những lời cảnh cáo của mình và dám dùng những đôi tay bẩn thỉu của cô để tự tiện chạm vào Tiểu Bảo, Lục Sùng Sơn sôi gan, đang muốn nổi cơn thì không hiểu sao lại không thốt lên lời nào...

Dù cho Tiểu Bảo đã sốt đến mơ mơ màng màng, nhưng khi được Ninh Tịch bế lên, tiềm thức của nhóc như biết người đang bế mình là ai. Đôi tay nóng hầm hập lập tức nắm chặt lấy áo Ninh Tịch, khuôn mặt ấm áp cũng khẽ dựa vào ngực cô.

Ninh Tịch vốn đang cố gắng bình tĩnh nhưng chỉ với một cử chỉ thân mật tự nhiên từ Tiểu Bảo mà lớp ngụy trang của cô đã tan vỡ trong chớp mắt. Chỉ vì có quá nhiều người xung quanh, cô mới cố gắng kiềm nén, nhưng hai hốc mắt đã ửng đỏ...

Lúc này, Ninh Tịch không còn để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh, trong mắt cô chỉ còn hình ảnh Tiểu Bảo yếu ớt.

Ninh Tịch ôm Tiểu Bảo chặt hơn, cúi xuống hôn lên trán nhóc một cái, rồi hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, dịu dàng nói: "Cục cưng, cô ở đây, đừng sợ, đừng sợ..."

Giọng nói ấm áp ấy như có sức mạnh đặc biệt khiến mọi người cảm thấy an lòng, không chỉ Tiểu Bảo mà nỗi bất an trong lòng mỗi người có mặt ở đó cũng ngay lập tức tan biến.

Lục Sùng Sơn đờ ra tại chỗ, tạm quên đi cơn giận...

Tiểu Bảo co ro trong lòng Ninh Tịch, thân thể nhỏ bé vẫn không ngừng run rẩy, nhưng khuôn mặt giờ đã không còn vẻ lo lắng như khi chìm trong cơn ác mộng, mà giờ chỉ còn lại sự an tâm và thỏa mãn...

Ninh Tịch điều chỉnh lại tư thế, đứng dậy cho đầu Tiểu Bảo tựa lên bả vai mình.

Lục Đình Kiêu giúp Tiểu Bảo ngả về tư thế thoải mái hơn, sau đó lấy cái chăn nhỏ trên giường khoác lên cho con trai.

Tiếp theo, Ninh Tịch bắt đầu bế Tiểu Bảo đi lại trong phòng, vừa đi vừa dịu dàng hát ru: "À ơi, à ơi, con yêu của mẹ, hai tay mẹ nhẹ nhàng che chở cho con..."

"À ơi, à ơi, bảo bối của mẹ, cánh tay mẹ mãi mãi bảo vệ con..."

"À ơi, à ơi, bảo bối yêu dấu của mẹ, mẹ yêu con, mẹ rất yêu con..."

Cô ta dám tự nhận mình là mẹ của Tiểu Bảo! Thật chẳng biết xấu hổ! Lục Sùng Sơn vốn muốn nổi giận, nhưng không hiểu sao khi nhìn cô gái vừa đi vừa hát ru cho Tiểu Bảo, cơn tức trong lòng ông lại không thể phát ra, mà ngược lại còn cảm thấy không muốn quấy rầy họ.

Bác sĩ và những người giúp việc trong phòng thấy vậy không khỏi cảm động, đôi mắt ai nấy đều đỏ ửng. Đặc biệt là các cô gái, khi nhìn thấy cái đầu nhỏ của Tiểu Bảo dựa vào bả vai Ninh Tịch, vẻ mặt họ hiện lên sự yên tâm và quyến luyến.

Ôi, Tiểu thiếu gia thật quá đáng thương. Từ nhỏ đã không được cảm nhận tình yêu của mẹ, thực ra những lúc như vậy, chỉ cần mẹ ôm một cái, hôn một cái, hát ru cho nghe một bài là đã có tác dụng hơn bất kỳ loại thuốc nào!

Họ thậm chí còn nghĩ, nếu cô gái này thật sự là mẹ của Tiểu thiếu gia thì tốt biết bao!

Người có vẻ mặt kỳ lạ nhất chắc hẳn là Nhan Như Ý. Bà nhìn thấy cháu trai mình dựa vào bả vai Ninh Tịch, thấy khuôn mặt thằng bé dần dần trở nên bình yên lại, thậm chí còn dừng run rẩy, trong đầu bỗng nhớ đến lời của Huyền Tịnh đại sư hôm đó...

Phúc phận vô song... Phúc phận vô song...

Tóm tắt chương này:

Chương truyện diễn ra khi Ninh Tịch bế Tiểu Bảo, khiến cậu bé cảm thấy an toàn dù đang sốt. Ninh Tịch thì không thể giữ được bình tĩnh khi nhìn thấy Tiểu Bảo yếu ớt. Giọng hát ru ấm áp của cô đã làm dịu đi lo âu của mọi người xung quanh, cũng như của chính Tiểu Bảo. Lục Sùng Sơn ban đầu tức giận nhưng lại cảm thấy không nỡ quấy rầy cái khoảnh khắc đẹp này. Sự chăm sóc của Ninh Tịch đã gợi lại trong lòng mọi người niềm thương cảm và hy vọng về tình thương gia đình mà Tiểu Bảo chưa từng có.

Tóm tắt chương trước:

Chương truyện xoay quanh Tần Mộc Phong, một bác sĩ tâm lý cảm thấy xấu hổ khi phải nhờ Ninh Tịch giúp đỡ trong tình huống khẩn cấp của Tiểu Bảo. Lục Đình Kiêu gọi Ninh Tịch đến khi tình hình Tiểu Bảo trở nên nghiêm trọng, dẫn đến sự lo lắng của cha mẹ cậu. Khi Ninh Tịch xuất hiện, Lục Sùng Sơn phản đối, nhưng cô vẫn kiên định tiến về phía Tiểu Bảo. Bất chấp sự cản trở và tức giận của Lục Sùng Sơn, Ninh Tịch tỏ ra mạnh mẽ và quyết tâm giúp đỡ trong nghịch cảnh này.