“Cô cứ để đó, nhờ cô gửi lời cảm ơn tới tiểu thiếu gia nhà cô giúp tôi!” Ninh Tịch nói xong liền lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tiểu Bảo.

Mọi người trong đoàn ai cũng bận việc của riêng mình, nhưng vẫn không ngừng quan sát tình hình của Ninh Tịch, tất cả đều tò mò không biết lần này cô sẽ nhận được gì.

Kết quả là họ thấy ba cái bình… có vẻ như là nước ép? Lần đầu tiên, Ninh Tịch đã từ chối một bó hoa hồng đỏ. Lần thứ hai là một chiếc nhẫn kim cương, nhìn vẻ mặt Ninh Tịch thì có vẻ cô không mấy thích thú, không có dấu hiệu gì của sự vui mừng.

Nhưng lần này, Ninh Tịch tỏ ra rất hạnh phúc và còn vui vẻ nhắn tin nữa. Ôi, chẳng lẽ trong những bình nước ép này lại có kim cương sao?

Đang lúc mọi người mải suy đoán thì thấy Ninh Tịch cầm lên một bình nước ép ngửa cổ uống cạn. Cuối cùng, mọi người đã hiểu ra vấn đề. Chắc chắn người giàu có nhất đã gửi nước ép cho cô!

Theo một cách nào đó thì điều đó cũng không sai. Sau khi uống hết nước ép và canh đậu xanh, Ninh Tịch như được tiếp thêm sinh lực, tiếp tục quay phim.

Cùng lúc đó, Lục Đình Kiêu đang ở nhà chơi với con trai thì bất chợt điện thoại rung lên, là tin nhắn từ Ninh Tịch.

Lục Đình Kiêu mở tin nhắn ra đọc rồi bật cười nhẹ, khoé môi khẽ cong lên. [Tiểu Bảo, cảm ơn con về nước ép hoa quả và canh đậu xanh, uống ngon lắm lắm lắm luôn! sa - lang - hei - yo!]

Lục Đình Kiêu đọc đi đọc lại nửa ngày, rồi mới gọi với sang cậu con trai đang ngồi ngây ngô nhìn ra cửa sổ: “Tiểu Bảo, lại đây!”

Tiểu Bảo không thèm để tâm đến anh.

Lục Đình Kiêu thở dài: “Có tin nhắn từ cô Tiểu Tịch của con đấy.”

Nghe vậy, Tiểu Bảo lập tức nhảy vội tới, loay hoay muốn chộp lấy điện thoại di động.

Lục Đình Kiêu giơ điện thoại lên cao: "Cho con xem cũng được, nhưng trước tiên gọi một tiếng 'ba' đã."

Nhưng cậu bé nhỏ không chịu hợp tác. Mãi đến khi Tiểu Bảo sắp khóc thì Lục Đình Kiêu mới mềm lòng trao điện thoại cho con trai.

Nhìn con đang mãn nguyện ôm lấy điện thoại, nét mặt Lục Đình Kiêu bỗng dưng trở nên trĩu nặng. Có lẽ vì trên thế giới này hiếm khi có điều gì khiến anh bận tâm, nên thượng đế mới gửi Tiểu Bảo đến thử thách anh.

Tiểu Bảo là một đứa trẻ rất thông minh, mới sáu tháng đã biết nói. Tuy cậu không thích nói nhiều nhưng ít nhất cũng nói được vài câu. Nhưng từ khi xảy ra chuyện đó, cậu không còn muốn nói chuyện nữa.

Anh đã bỏ lỡ nhiều khoảnh khắc trong thời thơ ấu của Tiểu Bảo, và khi nhận ra điều đó, mọi chuyện đã quá muộn để anh có thể bù đắp. Không biết bao giờ cậu mới có thể gọi "ba" một lần nữa...

Tiểu Bảo nhìn chằm chằm vào điện thoại suốt một lúc, như thể không hiểu điều gì, sau đó, cậu ôm điện thoại chạy tới trước mặt ba, chỉ vào dòng chữ “sa - lang - hei - yo” như muốn hỏi nghĩa của nó.

“Chỉ là trợ từ ngữ khí thôi, không có gì đặc biệt cả.” Lục Đình Kiêu nghiêm túc trả lời.

“Phụt, bộ ba ~, ba ơi, không có văn hóa thì đừng có dạy bậy cho trẻ con nhé! ‘Sa - lang - hei - yo’ trong tiếng Hàn có nghĩa là ‘tôi yêu bạn’ đấy!” Lục Cảnh Lễ chạy tới, tay làm hình trái tim.

Tiểu Bảo nghe vậy thì nhìn ba mình với ánh mắt đầy khinh bỉ, rồi lon ton vào bếp làm nước ép hoa quả tiếp.

Lục Đình Kiêu biết mười hai thứ tiếng, nếu như Ninh Tịch viết thẳng bằng tiếng Hàn, đương nhiên anh sẽ hiểu, nhưng kiểu viết này thì anh hoàn toàn không hiểu.

“Không cần đi làm à?” Lục Đình Kiêu lạnh lùng nhìn Lục Cảnh Lễ, với vẻ mặt như ông sếp hỏi nhân viên.

Lục Cảnh Lễ lập tức tỏ ra hăng hái, kéo ghế ngồi trước mặt anh: “Boss, em có chuyện cực kỳ quan trọng muốn báo cáo!”

Lục Đình Kiêu không nói gì, chỉ nhìn với vẻ mặt “nói nhanh đi”.

Hai tay Lục Cảnh Lễ vung vẩy, hào hứng nói: “Anh có biết hôm nay em nghe được tin gì không? Hôm nay có người hâm mộ Tiểu Tịch tặng quà đến phim trường cho cô ấy!”

“Là Tiểu Bảo tặng!” Lục Đình Kiêu không mấy mặn mà.

“Cái đó em biết rồi, nhưng mà trước khi Tiểu Bảo mang quà đến, còn có người nhanh chân hơn nữa. Một người tặng cả một biển hoa hồng, một người khác thì tặng cả nhẫn kim cương 10 cara!”

Vẻ mặt của Lục Đình Kiêu lập tức trở nên lạnh lẽo.

Đúng là món giải nhiệt tốt cho mùa hè.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương truyện, Ninh Tịch đối diện với áp lực khi bị Giang Mục Dã dọa sẽ tiết lộ chuyện giữa họ nếu cô không giúp anh lấy lại danh dự. Dù bối rối, Ninh Tịch quyết tâm giữ vững sự tự tin. Một cô gái nhút nhát mang đồ uống do Tiểu Bảo gửi đến giúp cô cảm thấy thoải mái hơn. Nhờ sự ủng hộ từ những người bạn yêu thương, Ninh Tịch nhận ra rằng cô không cần quan tâm đến ánh mắt của người khác, mà chỉ cần sống đúng với chính mình và chứng minh giá trị bản thân qua thực lực của mình.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Ninh Tịch nhận quà từ Tiểu Bảo, bao gồm nước ép và canh đậu xanh, khiến cô rất vui mừng. Dù trước đó, cô đã từ chối những món quà xa xỉ như hoa hồng và nhẫn kim cương, nhưng lần này, niềm vui từ nước ép đã giúp cô phấn chấn hơn để tiếp tục công việc. Lục Đình Kiêu, ở nhà cùng Tiểu Bảo, cũng cảm nhận được sự kết nối từ các tin nhắn của Ninh Tịch. Mối quan hệ giữa họ, đặc biệt là giữa cha và con, được thể hiện qua những khoảnh khắc ngọt ngào và đáng yêu.