"Đình Kiêu, con xem Tiểu Bảo thế này là làm sao? Sao lại cứ trông ngơ ngác thế?" Nhan Như Ý sốt ruột gọi Lục Đình Kiêu.
Ai cũng mong muốn có thể nói chuyện với Tiểu Bảo, nhưng giờ ngay cả một lời cũng không thấy thằng bé nói, mà còn chẳng có phản ứng gì, vậy mà bà có thể không lo lắng sao?
Lục Sùng Sơn đứng bên cạnh nghe vậy thì bực bội nói: "Ngơ ngác cái gì, Tiểu Bảo mới khỏi bệnh nặng, phản ứng chậm một chút cũng là điều bình thường thôi!"
Mặc dù ông nói như vậy, nhưng vẻ lo âu không thể giấu nổi trên khuôn mặt ông. Ông rất sợ Tiểu Bảo bị sốt lâu, lỡ não có vấn đề gì thì sao...
Tần Mộc Phong cũng cau mày, có chút lo lắng. Trạng thái của Tiểu Bảo quả thật rất kỳ lạ.
Lúc nãy Ninh Tịch đã quan sát Tiểu Bảo trong phòng một hồi lâu và biết rằng thằng bé không có vấn đề gì. Nhưng trước mặt Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý, tình huống của cô thật sự khó xử. Bây giờ chỉ cần nói sai một chữ, cô có thể gặp rắc rối ngay lập tức. Vì vậy, cô đã giữ vai trò vô hình, chỉ tập trung bón cháo cho Tiểu Bảo.
Mặc dù Lục Đình Kiêu không biết rõ tình hình ra sao, nhưng anh cũng không có vẻ gì lo lắng hoặc sốt ruột. Anh liếc nhìn con trai đang ăn cháo ngoan ngoãn trong lòng Ninh Tịch, rồi lơ đãng nói: "Tiểu Bảo, trên tóc cô Tiểu Tịch có cái gì bẩn kìa."
Tiểu Bảo đang chăm chú ăn cháo nghe thấy vậy thì bất giác giật mình ngẩng đầu lên, nhìn vào tóc cô Tiểu Tịch, dùng bàn tay mũm mĩm tìm kiếm.
Tìm mãi không thấy, cậu bé có chút nóng nảy nhìn về phía ba mình, đôi mắt tròn xoe tràn đầy lo lắng: "Ở đâu ạ?"
Lục Đình Kiêu gắp một miếng cá cho Ninh Tịch, thản nhiên nói: "Ba nhìn nhầm."
Tiểu Bảo: "!!!"
Ninh Tịch: "..." Ôi, đại ma vương thật gian trá!!!
Lục Sùng Sơn & Nhan Như Ý: "..." Có ai lừa con mình như mày không hả?
Tần Mộc Phong: "Khụ..."
Tuy nhiên, nhờ hành động "nhắc nhở" của Lục Đình Kiêu, mọi người hiểu rằng mặc dù Tiểu Bảo có bệnh, cơ thể yếu ớt nhưng đầu óc và phản xạ của bé vẫn bình thường, bé vẫn rất linh hoạt!
Chỉ có điều, bé chỉ có phản ứng với những chuyện mà bé để tâm thôi...
Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý nhìn nhau, sắc mặt của cả hai không tốt lắm.
Quả thực việc họ ép Tiểu Bảo ở lại bên cạnh mình và không cho bé gặp Ninh Tịch khiến Tiểu Bảo nảy sinh tâm lý bài xích họ!
Bầu không khí trong bữa ăn ngày càng nặng nề.
Với tư cách là một bác sĩ tâm lý, Tần Mộc Phong phải nhẹ nhàng ho một tiếng, rút giấy bút ra viết một chữ, sau đó đặt trước mặt Tiểu Bảo và dỗ dành: "Tiểu Bảo, con có biết chữ này đọc thế nào không?"
Chữ mà Tần Mộc Phong viết trên giấy chính là chữ "Tịch," trong Ninh Tịch.
Không ngờ Tần Mộc Phong lại dùng cách này để khuyến khích Tiểu Bảo nói chuyện, Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý không khỏi nảy sinh chút kính phục, đúng là bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp có khác.
Lục Đình Kiêu chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi nghiêng đầu, không nói gì.
Tiểu Bảo nhìn chữ trên giấy, tất cả mọi người đều trông đợi vào phản ứng của bé.
Dưới ánh mắt hồi hộp của mọi người, Tiểu Bảo nhìn về phía Tần Mộc Phong với ánh mắt khó hiểu, sau đó cầm bút lên, viết lên giấy: "XI1".
1 Chữ "Tịch" trong tiếng Trung đọc là "Xi."
Sau đó, bé ném bút đi, ngẩng đầu nhìn Ninh Tịch tỏ ý muốn cô bón tiếp.
"Phì..." Ninh Tịch im lặng suốt một buổi tối, cuối cùng không thể nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng.
Bảo bối của cô thật là đáng yêu, nhưng sao cô lại thấy xấu quá đi như vậy! Cô không biết phải làm sao với cảm xúc này nữa!
"..." Tần Mộc Phong ước gì mình có thể đập đầu xuống đất. Thông minh cả đời như anh không ngờ lại bị hủy hoại bởi thằng nhóc này.
Trong bữa ăn, Nhan Như Ý lo lắng khi thấy Tiểu Bảo không nói gì. Lục Sùng Sơn cố gắng an ủi nhưng vẫn lo lắng cho tình trạng sức khỏe của bé. Ninh Tịch, một bác sĩ, nhận thấy Tiểu Bảo không có vấn đề nhưng e ngại nói sai. Lục Đình Kiêu trêu Tiểu Bảo khiến bé phản ứng, cho thấy bé vẫn minh mẫn. Tần Mộc Phong, với tư cách bác sĩ tâm lý, khuyến khích bé viết chữ 'Tịch', nhưng phản ứng của Tiểu Bảo khiến mọi người ngạc nhiên và bật cười, làm giảm bầu không khí nặng nề trong bữa ăn.
Ninh TịchTiểu BảoTần Mộc PhongLục Sùng SơnĐình KiêuNhan Như Ý