Sau khi đã sắp xếp ổn thỏa cho bánh bao lớn, Ninh Tịch bắt đầu dỗ bánh bao nhỏ đi ngủ. Bánh bao nhỏ tỏ ý muốn nghe cô Tiểu Tịch hát. Kết quả là sau khi Ninh Tịch hát xong vài bài mà nhóc rất thích, hôm nay, nhóc vẫn tỉnh táo, nhìn cô không chớp mắt, hoàn toàn không có dấu hiệu buồn ngủ.
"Bảo bối không buồn ngủ sao? Vậy để cô kể chuyện cho con nhé?" Ninh Tịch hỏi dò. Bánh bao nhỏ lắc đầu thật mạnh. Ninh Tịch suy nghĩ một chút, rồi hỏi tiếp: "Vẫn muốn cô hát sao?" Bánh bao nhỏ gật đầu.
"Con không thích mấy bài kia sao?" Ninh Tịch hỏi, thấy nhóc lại gật đầu. Dường như Ninh Tịch đã hiểu điều gì đó: "Vậy... cô sẽ đổi bài khác nhé?" Bánh bao nhỏ tiếp tục gật đầu, ánh mắt vừa mong đợi, vừa vì sợ sẽ thất vọng lần nữa mà nhìn cô.
Ninh Tịch suy ngẫm một chút, rồi bắt đầu hát: "À ơi, à ơi, bảo bối thân yêu của mẹ, hai tay mẹ, nhẹ nhàng quạt mát cho con..." Vừa cất tiếng hát, khuôn mặt nhỏ nhắn của bánh bao nhỏ lập tức sáng bừng lên, nhóc cọ cọ vào Ninh Tịch rồi dính sát vào ngực cô, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Ninh Tịch bật cười, xoa đầu bánh bao nhỏ, thì ra nhóc chỉ muốn nghe hát ru... Trước đây, khi hát bài này cho bánh bao nhỏ, nhóc đã sốt nên lúc đó nghe không rõ, nhưng bây giờ trong tiềm thức, nhóc đã nhớ và muốn nghe lại. Trong tiếng hát dịu dàng, bánh bao nhỏ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Ninh Tịch thấy không yên tâm, thử sờ trán của bánh bao nhỏ, chắc chắn nhóc không còn sốt mới yên lòng. Cô hôn nhẹ lên trán của bánh bao nhỏ, rồi nhẹ nhàng xuống giường đi xem bánh bao lớn. Gõ cửa nhưng bên trong không có phản hồi nào, chẳng lẽ hôm nay anh lại ngủ sớm như thế? Điều này không đúng với phong cách làm việc của Lục Đình Kiêu.
Ninh Tịch nghi ngờ, đẩy cửa ra, phát hiện đèn vẫn sáng, máy tính xách tay còn đang mở, Lục Đình Kiêu thì dựa vào đầu giường ngủ gật. Nhìn vành mắt thâm quầng của anh, Ninh Tịch không khỏi cau mày. Trước đó, Lục Đình Kiêu nói công ty không có việc gấp, nhưng xem ra đó là lời nói dối. Khi Lục Cảnh Lễ đi chơi lâu như vậy, khối lượng công việc của Lục Đình Kiêu chắc chắn đã tăng lên gấp bội. Hơn nữa, nửa đêm hôm qua anh còn phải ra sân bay đón cô, sau đó Tiểu Bảo bị sốt, nên cô có thể ngủ cùng Tiểu Bảo một lúc, còn anh thì đã thức cả ngày lẫn đêm.
Ninh Tịch đi nhẹ nhàng, cẩn thận tiến lại chỉnh lại gối cho anh, cởi áo khoác ra rồi đặt anh nằm xuống. Sau khi đắp chăn cho Lục Đình Kiêu, đóng laptop và tắt đèn, Ninh Tịch chuẩn bị rời đi. Nhưng cô lại đứng yên, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ lặng lẽ nhìn gương mặt hoàn mỹ của người đàn ông đang say ngủ.
Đó là một gương mặt vô cùng đẹp đẽ nhưng lại lạnh lùng, từ chối bất cứ ai tiếp cận. Không biết vì sao, nhìn anh một chút lại khiến Ninh Tịch như bị cuốn vào vòng xoáy sức hấp dẫn, hoàn toàn không thể dời mắt đi, thậm chí còn không kềm chế được ham muốn lại gần... Trong lúc đang nghĩ như vậy, Ninh Tịch đã không thể kiềm chế bản thân, bám vào mép giường, nghiêng người qua... Khi nhận ra điều đó, những lọn tóc đen của cô đã chạm vào bờ vai anh, đôi môi cô chỉ cách đôi môi anh trong gang tấc...
Cô suýt nữa đã hôn anh nhưng ngay lập tức lấy lại tinh thần và vội vàng chạy đi như thể có thú dữ đang đuổi theo. Ninh Tịch không hề hay biết, ngay sau khi cô rời đi, người đàn ông đang ngủ trên giường đột ngột mở mắt, với ánh mắt sâu thẳm chứa đựng sự tỉnh táo, hoàn toàn không có dấu hiệu buồn ngủ.
Ninh Tịch chăm sóc cho bánh bao nhỏ trước khi đi ngủ, cố gắng hát và kể chuyện nhưng nhóc vẫn không buồn ngủ. Cuối cùng, bánh bao nhỏ chỉ muốn nghe hát ru, và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Sau đó, Ninh Tịch kiểm tra Lục Đình Kiêu, người đang làm việc mệt mỏi. Cô vô tình cảm thấy sự cuốn hút từ anh và suýt nữa thì hôn anh trước khi chạy đi. Ngay lúc đó, Lục Đình Kiêu mở mắt, biểu lộ sự tỉnh táo dù vẻ ngoài đang ngủ.
Trong chương truyện, Ninh Tịch cảm nhận được sự dịu dàng từ Lục Đình Kiêu, làm cô muốn đền đáp tình cảm. Bánh bao nhỏ, con trai của Lục Đình Kiêu, cảm thấy thất vọng khi bố chỉ ở lại một thời gian ngắn. Tuy nhiên, Lục Đình Kiêu khuyến khích con trai nắm lấy cơ hội để ở bên Ninh Tịch. Khi Ninh Tịch mời Lục Đình Kiêu ở lại qua đêm do lo lắng cho sức khỏe của bánh bao nhỏ, anh đồng ý. Tình huống hài hước xảy ra khi bánh bao nhỏ cảm thấy bị bỏ rơi và cần an ủi, tạo ra những tình huống đáng yêu giữa các nhân vật.