Tiểu Bảo viết một hồi rồi chạy đến chỗ ba để cho xem: "Tại sao cô Tiểu Tịch vẫn chưa đến đón con?"

Lục Đình Kiêu chỉ liếc mắt nhìn rồi trả lời: "Cô ấy đang bận."

Bánh bao nhỏ lại hỏi: "Có phải cô Tiểu Tịch không cần con nữa không?"

Lục Đình Kiêu hờ hững đáp: "Con nghĩ nhiều quá!"

Bánh bao nhỏ không chịu dừng lại: "Vậy tại sao cô vẫn chưa đến đón con?"

Lục Đình Kiêu: "Bởi vì cô ấy vẫn chưa xong việc."

Bánh bao nhỏ tiếp tục thắc mắc: "Lúc nào cô Tiểu Tịch mới làm xong việc?"

Lục Đình Kiêu thở dài: "Ba không biết, con có thể gọi điện hỏi cô ấy."

Bánh bao nhỏ lập tức phản đối: "Không, làm vậy thì sẽ làm phiền cô Tiểu Tịch! Cô Tiểu Tịch có thật lòng thích con không?"

"..."

Khóe miệng Lục Đình Kiêu giật giật, bất lực ngẩng đầu khỏi đống công việc. Nếu con lo lắng sẽ làm phiền cô Tiểu Tịch, vậy sao không lo đến việc có thể quấy rầy ba của con?

Trong khi Bánh bao nhỏ lo lắng thì cũng không để tâm đến việc có làm phiền ba mình hay không, mà vẫn tiếp tục lặp đi lặp lại hàng tá câu hỏi:

"Bánh bao nhỏ: Liệu cô Tiểu Tịch có đột nhiên không thích con nữa không?"

"Bánh bao nhỏ: Sao cô Tiểu Tịch vẫn chưa đến đón con? Hay cô ấy thích bạn nhỏ khác?"

"Bánh bao nhỏ: Cô Tiểu Tịch sẽ mãi mãi thích con chứ?"

"Bánh bao nhỏ: Con có phải là bé trai mà cô Tiểu Tịch thích nhất không?"

...

Lục Đình Kiêu không biết phải trả lời thế nào, chỉ biết thầm nghĩ: "Vợ ơi, sao em vẫn chưa về?"

Chưa bao giờ Lục Đình Kiêu cảm thấy việc trông trẻ lại khó khăn như vậy.

Đúng lúc này, bên ngoài phòng làm việc, một giọng nói đầy phấn khích vang lên: "Yoo... Những bảo bối thân ái của tôi, Tiểu gia của các em đã về rồi đây!!!"

Mặc dù trời sắp vào đông nhưng Lục Cảnh Lễ lại diện quần đùi áo sơ mi hoa, bên ngoài còn khoác một chiếc váy cỏ, chân đi tông, mái tóc lộn xộn như tổ rơm, trông thật khác biệt đứng trước cửa thang máy.

Dẫu cho ăn mặc đơn giản, vẻ đẹp trai của anh vẫn khiến tất cả các nhân viên nữ phải hét lên.

"Aaaa...! Nhị thiếu gia trở về rồi!!!"

"Nhị thiếu gia, anh về rồi! Sao lại nói nghỉ tận ba tháng?"

...

Lục Cảnh Lễ thoải mái hất đầu, cười lớn: "Ha ha ha ha ha... Đương nhiên là vì nhớ mọi người rồi...!"

"Aaa...! Nhị thiếu gia, tôi cũng nhớ anh!!!"

"Nhị thiếu, anh mặc thế này đẹp trai quá đi mất aaaaa...!"

"Đẹp trai quá! Đẹp trai quá! Nhị thiếu, chúng tôi có thể chụp ảnh được không?"

...

Hôm nay là một ngày thật đặc biệt, không những Tiểu thái tử xuất hiện mà ngay cả Nhị thiếu gia đã nghỉ lâu cũng đã về.

"Ha ha, chụp thoải mái... Đúng rồi, các bảo bối, tôi đã mang quà về cho mọi người! Ai cũng có phần nhé..." Lục Cảnh Lễ nói rồi tự mãn vỗ tay.

Phía sau anh, một vài người ngay lập tức khiêng vào những thùng lớn.

Mọi người nhìn kỹ, trong thùng là toàn dừa...

Lục Cảnh Lễ vui vẻ nói: "Ha ha, toàn bộ chỗ này là do Tiểu gia tự tay hái đấy, suýt nữa thì bị dừa rơi trúng đầu!"

"Aaaa, Nhị thiếu gia thật biết quan tâm đến mọi người!"

"Món quà đặc biệt quá! Thích quá đi mất! Cảm ơn Nhị thiếu!"

"Nhị thiếu có thể ký tên lên quả dừa cho em được không?"

"Em cũng muốn, ký lên người em luôn được không?"

...

Thấy các nhân viên nữ vô cùng phấn khích lao về phía Nhị thiếu gia, vẻ mặt của các nhân viên nam khác cũng trở nên thảm hại. Ối, không có gì mà những người đẹp trai như Nhị thiếu lại có sức hút như vậy, cho dù ăn mặc như một anh hề và tặng mấy quả dừa cũng có thể làm tan chảy trái tim các cô nàng...

Trong lúc họ đang nghĩ ngợi thì lại thấy một vài đồng nghiệp nam cũng đỏ mặt ôm dừa đến xin chữ ký...

Tóm tắt:

Trong chương truyện, Tiểu Bảo thể hiện sự lo lắng khi cô Tiểu Tịch chưa đến đón mình, liên tục hỏi ba Lục Đình Kiêu về tình trạng của cô. Trong khi ba đang bận rộn, Tiểu Bảo khiến ông cảm thấy khó xử với hàng loạt câu hỏi. Đúng lúc đó, Lục Cảnh Lễ trở về và mang theo quà tặng là những trái dừa tự tay hái. Sự xuất hiện của anh khiến không khí trở nên vui vẻ, đặc biệt là trong mắt các nhân viên nữ, làm nổi bật sự thu hút của anh dù ăn mặc đơn giản.