Buổi sáng hôm sau, sau khi Ninh Tịch rời đi, Lục Đình Kiêu cảm thấy không yên tâm liền gọi điện cho Lục Cảnh Lễ.
“Phái người giám sát đoàn làm phim.”
“Anh đang lo ai đó bắt nạt chị dâu à? Thực ra, để có thể thành danh thì nhất định phải trải qua những chuyện như vậy, để cô ấy tự rèn luyện bản thân cũng có lợi mà! Không trải qua vài chuyện này thì sau này làm sao có thể tự gánh vác được những chuyện lớn?” Lục Cảnh Lễ bắt chước giọng dạy dỗ của Lục Đình Kiêu.
Lục Đình Kiêu đáp: “Cô ấy không cần.” Ý anh là đã có anh che chở cho cô.
Lục Cảnh Lễ: “…” Ha ha ha ha!
“Quá thiên vị rồi! Nhớ năm đó, anh không nói hai lời đã đá tôi đến đây giải quyết rắc rối của Thịnh Thế, thậm chí còn không cho phép bất kỳ ai giúp đỡ tôi, sao lúc đó không nói như vậy.”
“Được được, em sẽ cho người theo dõi! Đảm bảo một sợi tóc cũng không thiếu!”
“Tháng sau cho em nghỉ một tuần.” Lục Đình Kiêu đột nhiên nói.
“Cái gì... Anh vừa nói gì?” Lục Cảnh Lễ tưởng mình nghe nhầm: “Anh không chỉ cho em nghỉ mà còn tận một tuần! Ba năm nay anh chưa từng cho em nghỉ!”
“Không muốn à?”
“Muốn, muốn, muốn! Tất nhiên là muốn! Nhưng mà... sao đột nhiên anh lại tốt với em thế?” Lục Cảnh Lễ cảm thấy khó hiểu, lại lục lại những câu vừa nói, cẩn thận xem xét từng chữ.
Cuối cùng, anh cảm thấy vấn đề hẳn nằm ở hai chữ — chị dâu. Chỉ vì anh gọi Ninh Tịch là “chị dâu” sao? Kỳ nghỉ này khiến anh vừa vui mừng lại vừa cảm thấy tiếc nuối...
“Đại thiếu gia, bác sĩ Tần đến.” Giọng của người giúp việc vọng ra ngoài cửa.
Bác sĩ Tần là một người đàn ông cao ráo, gầy gò, thích mặc trang phục đơn giản. Anh có khuôn mặt dịu dàng, nụ cười ấm áp như gió xuân, nhìn qua cảm thấy rất dễ gần.
Lục Đình Kiêu cúp máy, xoay người nhìn Tần Mộc Phong vừa đến: “Đến rồi, ngồi đi.”
Tần Mộc Phong đặt túi xuống rồi ngồi trên ghế sofa: “Sao vậy? Tình trạng của Tiểu Bảo không tốt sao?”
“Cậu có thể tự xem, nó đang ở trong bếp.” Lục Đình Kiêu trả lời.
“Bếp?” Tần Mộc Phong nhíu mày, rồi đứng dậy đi vào phòng bếp.
Một lúc sau, Tần Mộc Phong trở lại, cười nói: “Tiểu Bảo bắt đầu có sở thích ép nước trái cây từ lúc nào thế? Hơn nữa tôi thấy nó dường như rất vui! Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Khoảng thời gian này thực sự có chút chuyện xảy ra. Mấy ngày trước tôi bận quá không để ý tới Tiểu Bảo, Cảnh Lễ lén mang nó tới quán bar…” Lục Đình Kiêu nhanh chóng giải thích.
Tần Mộc Phong nghe mà sắc mặt không ngừng biến hóa, cuối cùng vui vẻ nói: “Đây cũng coi là Tiểu Bảo gặp họa nhưng được phúc! Tôi đã nói rồi, tình trạng của Tiểu Bảo bây giờ quá vô cảm, không có ham muốn, không có ý chí. Chỉ cần có ai đó khơi dậy hứng thú của Tiểu Bảo thôi cũng đủ để giúp bệnh tình của nó tốt hơn. Huống chi bây giờ còn là ân nhân cứu mạng! Cậu không giữ cô gái đó lại làm bảo mẫu hoặc gia sư cho Tiểu Bảo sao?”
Lục Đình Kiêu nói: “Cô ấy là mẹ tương lai của Tiểu Bảo.”
“Khụ khụ khụ…” Tần Mộc Phong kinh ngạc nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Lục Đình Kiêu: “Cậu nói cái gì? Cậu vì Tiểu Bảo hay vì chính mình…”
Biểu cảm lạnh lùng của Lục Đình Kiêu dần tan biến, nhìn ra ngoài cửa sổ chầm chậm nói: “Bác sĩ Tần, tôi nghĩ kết luận lúc trước của cậu là đúng.”
“Cậu… cậu thích cô gái đó?” Tần Mộc Phong nghe vậy vô cùng phấn khích: “Tôi đã nói phán đoán của tôi chắc chắn không sai, cậu không phải là người vô tính mà! Nói cho tôi biết đi, cụ thể ra sao, cậu thấy cô ấy tim đập nhanh hơn, máu trong người như sôi lên, muốn đến gần cô ấy, muốn cùng cô ấy làm tình sao?”
Lục Đình Kiêu nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Cơ bản đúng là như vậy!”
Trong chương này, Ninh Tịch trải qua một tình huống xấu hổ khi bị Lục Đình Kiêu phát hiện trong lúc không thể điều chỉnh trang phục của mình. Hai nhân vật đã có một cuộc đối thoại nhẹ nhàng, trong đó Lục Đình Kiêu thể hiện sự quan tâm đến Ninh Tịch, trong khi cô lo lắng về những tin đồn tiêu cực về mình trong giới giải trí. Dù có những scandal khó chịu, Ninh Tịch vẫn tỏ ra tự tin và hy vọng thời gian sẽ chứng minh giá trị của mình. Cuối cùng, bầu không khí giữa hai người trở nên mập mờ khi Lục Đình Kiêu tỏ ra có tài thả thính, khiến Ninh Tịch bối rối.
Sáng hôm sau, Lục Đình Kiêu gọi Lục Cảnh Lễ để phái người giám sát Ninh Tịch, lo lắng cho sự an toàn của cô. Trong khi trò chuyện, Lục Cảnh Lễ cảm thấy bất ngờ trước sự quan tâm của anh dành cho Ninh Tịch. Đồng thời, bác sĩ Tần Mộc Phong đến thăm Tiểu Bảo, nhận ra rằng cậu bé đang tiến triển tốt hơn nhờ sự gần gũi với Ninh Tịch. Cuộc trò chuyện giữa Lục Đình Kiêu và Tần Mộc Phong khám phá tình cảm của Lục Đình Kiêu dành cho Ninh Tịch, đưa ra những suy nghĩ về tình yêu và trách nhiệm.