Buổi chiều, sau khi đến công ty, Lục Cảnh Lễ báo cáo cho anh trai về chuyện sáng nay bị ba mẹ quây quần. Tất nhiên, cậu ta không quên nhấn mạnh cách mà mình đã khéo léo xoay chuyển tình huống.
“Dù em đã nói chuyện với hai người tới nửa ngày, lúc đi vẫn chưa thấy vui vẻ gì, nhưng đây cũng có thể xem là dấu hiệu đáng mừng rồi. Ít nhất cũng có vẻ như họ đã chịu thỏa hiệp! Anh, em thấy kế sách này của anh rất có tiềm năng, có khi nếu làm vài lần, có thể hai người họ sẽ thực sự đồng ý hết!” Lục Cảnh Lễ vừa nói vừa tỏ vẻ tự mãn, như thể mình thông minh lắm.
Lục Đình Kiêu nhìn em trai đang tỏ vẻ đắc ý và thực sự muốn nhắc nhở cậu ta rằng nếu ba mẹ không còn hi vọng với anh, thì Lục gia chỉ còn mỗi cậu ta là con trai, vì thế người sẽ bị ép kết hôn chắc chắn sẽ là cậu ta.
Khi hai anh em đang trò chuyện thì có người gõ cửa văn phòng. Tiểu Bảo bước vào, nhưng người đi cùng không phải là Ninh Tịch mà lại là Cung Thượng Trạch.
Thấy vậy, Lục Đình Kiêu liền cau mày hỏi: “Ninh Tịch đâu?”
Cung Thượng Trạch không biết phải trả lời thế nào, mỗi lần đối diện với người đàn ông này, cậu luôn cảm thấy hoảng sợ và ngay lập tức căng thẳng, đáp: “Lục tổng, chị Tịch bất ngờ nhớ ra có chuyện gấp nên không lên nữa. Chị ấy nói khoảng hai tiếng nữa sẽ đến đón Tiểu Bảo và bảo tôi nói với anh.”
“Chuyện gấp?” Lục Đình Kiêu vô thức nhìn lên lịch và lập tức hiểu ra. Hôm nay là ngày mừng thọ của ông nội Ninh Tịch, chắc cô phải về Ninh gia gấp.
Sắc mặt Lục Đình Kiêu có hơi u ám, anh không yên tâm khi để cô về Ninh gia một mình. Nếu chỉ trong khoảng thời gian hai tiếng ngắn ngủi, có lẽ cô cũng không định tham gia lễ mừng thọ, chỉ đến chào ông rồi mừng tuổi xong sẽ về, chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra…
Lúc này, Lục Cảnh Lễ ở bên cạnh bỗng hăng hái trở lại, nhìn Cung Thượng Trạch đánh giá: “Này, mới mấy ngày không gặp, đã xảy ra chuyện gì vậy? Cậu là ai? Sao lại có vẻ thân với Ninh Tịch thế?”
Cung Thượng Trạch đoán người trước mặt có lẽ là ông chủ của Thịnh Thế, là sếp của Ninh Tịch nên rất khách khí đáp lại Lục Cảnh Lễ: “Chào anh, tôi là…”
Lục Cảnh Lễ nghe xong liền đi thẳng tới chỗ anh mình, thấp giọng nói: “Ôi trời ơi, anh à, anh cũng liều lĩnh quá rồi đấy! Sao lại để một miếng thịt tươi mơn mởn thế này ngay bên cạnh chị dâu, không sợ ngày nào đó cô ấy đói bụng liền tiện mồm ngoạm đi à!”
Lục Đình Kiêu thản nhiên đáp: “Có Tiểu Bảo.”
Lục Cảnh Lễ: “…”
Haha, anh trai đúng là… quá độc ác…
Chẳng trách khi ấy rõ ràng anh có khả năng đưa Tiểu Bảo về thẳng biệt thự, để Ninh Tịch lúc nào muốn cũng có thể tới thăm Tiểu Bảo, như vậy ít nhiều cũng có thể tạo ra cơ hội cho hai người bên nhau. Thế nhưng, kết quả là anh đưa thằng bé tới ngay chỗ Ninh Tịch, rõ ràng là chôn một kẻ gián điệp, một chiếc máy làm phiền tình địch ở bên cạnh Ninh Tịch mà!
Vắt kiệt con mình như vậy, mà cả Tiểu Bảo lẫn Ninh Tịch vẫn phải cảm kích anh ta nữa chứ…
Tại biệt uyển nhà họ Ninh, hôm nay là ngày đại thọ bảy mươi của Lão thái gia Ninh Trí Viễn, trước cổng biệt uyển khách khứa tấp nập không ngừng.
Vì mừng thọ bảy mươi, lại thêm việc trong hai năm qua công ty quốc tế Ninh thị do con trai cả Ninh Diệu Hoa điều hành phát triển rất thuận lợi, lại sắp thành thông gia với Tô gia – một trong những gia tộc đứng đầu Đế Đô, nên lần này khách tới vô cùng đông.
Người hầu tất bật đến nỗi chân không chạm đất, nhưng ai cũng đều vui vẻ. Chủ nhân vừa có quyền lại có thế, họ cũng được nở mày nở mặt theo. Bất kể đi đâu, chỉ cần nói là đang làm việc cho Ninh gia, ai cũng đều ngưỡng mộ.
Chương truyện xoay quanh cuộc trò chuyện giữa hai anh em Lục Cảnh Lễ và Lục Đình Kiêu về tình hình gia đình và sự xuất hiện bất ngờ của Cung Thượng Trạch. Khi Ninh Tịch vắng mặt vì việc gia đình, Lục Đình Kiêu cảm thấy không yên tâm về cô. Trong khi đó, Lục Cảnh Lễ thể hiện sự quyết đoán và hài hước khi nhận xét về mối quan hệ giữa Ninh Tịch và Cung Thượng Trạch. Câu chuyện lồng ghép giữa không khí vui tươi của bữa tiệc mừng thọ tại Ninh gia và những lo lắng trong lòng các nhân vật chính.
Trong cuộc trò chuyện căng thẳng, Lục Cảnh Lễ bày tỏ sự lo lắng về định hướng tình cảm của anh trai mình và phản đối những điều kiện mà cha mẹ đặt ra cho cô gái anh yêu. Anh so sánh việc ép buộc cô trở thành một người vợ lý tưởng với việc nhốt một con sói vào lồng sắt, cho thấy sự áp đặt của gia đình có thể hủy hoại tình yêu thật sự. Cuộc tranh luận phản ánh mâu thuẫn giữa mong muốn của gia đình và quyền tự quyết của cá nhân trong tình yêu.