Lúc đi qua quầy lễ tân, không hiểu sao Ninh Tịch lại có vẻ mặt như vừa bị đấm, lẩm bẩm một câu: "Thật là đáng ghét..."
"Sao vậy?" Lục Cảnh Lễ hỏi một cách tự nhiên.
Ninh Tịch đau khổ ôm đầu: "Lễ tân trước đây là một cô em cực kỳ dễ thương. Ngày đầu tiên tôi đến đây, tôi còn tặng son cho cô bé ấy. Quan hệ của chúng tôi khá tốt và thường xuyên trò chuyện vui vẻ. Nhưng không biết ai đã thay cô ấy bằng một ông chú xấu xí, thật tức chết đi được! Cô em đáng yêu của tôi đâu rồi?"
"Hở..." Phản ứng đầu tiên của Lục Cảnh Lễ là quay đầu đi, liếc nhìn anh trai mình vẫn bình tĩnh như thường, như thể anh không hề có lỗi gì cả.
Haha, ai là người làm chuyện này nhỉ? Cái này còn cần hỏi nữa sao...
Tình địch của anh Hai... đúng là trải rộng khắp nơi...
Chỉ cần giải quyết tình địch thôi cũng đủ bận rộn rồi...
Khi bước ra khỏi thang máy, đi đến chỗ rẽ thì Ninh Tịch bỗng dưng dừng lại, và ôm Tiểu Bảo lùi lại một bước.
"Tiểu Tịch Tịch sao thế? Trông như vừa thấy ma vậy..." Lục Cảnh Lễ không hiểu hỏi từ phía sau.
Trong khi đó, Lục Đình Kiêu nhìn thấy người đứng trước cửa nhà Ninh Tịch thì không kìm được nhíu mày.
Ninh Tịch thở dài và nói: "Tô Diễn."
"Cái gì? Tô Diễn? Mối tình đầu của cô? Anh ta ở đâu?"
"Ngay ở cửa nhà đây!"
Lục Cảnh Lễ vừa nghe xong liền trợn mắt: "Mẹ nó! Hơn nửa đêm hắn ta đến trước cửa nhà cô làm gì? Tiểu Tịch Tịch, tôi đi đánh hắn giúp cô nhé!"
Ninh Tịch liếc nhìn Lục Cảnh Lễ, sau đó quay sang Lục Đình Kiêu: "Bế Tiểu Bảo giúp tôi để tôi xử lý, sẽ nhanh thôi."
Lục Đình Kiêu gật đầu: "Ừ."
Lục Cảnh Lễ nhìn vẻ điềm tĩnh dịu dàng của anh Hai mà khóe miệng co quắp lại, trước mặt thì giả bộ không có gì nhưng trong lòng chắc chắn đang sóng gió...
Tô Diễn đứng dựa vào cửa nhà Ninh Tịch, vẻ mặt ngơ ngác như không biết mình đang nghĩ gì.
Cho đến khi Ninh Tịch tiến lại gần, gã mới nhận ra và lập tức ngẩng đầu lên: "Tiểu Tịch, em về rồi!"
Ninh Tịch gật đầu: "Bên kia kết thúc rồi sao?"
"Ừ, anh đưa Tuyết Lạc về nên tiện đường đến xem em. Anh tưởng em về nhà từ lâu rồi, trên đường về có chuyện gì xảy ra sao?" Tô Diễn ân cần hỏi, không biết Ninh Tịch đã được Lục Cảnh Lễ đón.
"Không, chỉ có một đoạn kẹt xe thôi. Anh tìm tôi có chuyện gì?" Ninh Tịch nói một cách hời hợt.
Cũng chẳng phải do Lục Cảnh Lễ mãi nói chuyện với cô mà tốc độ lái xe như ốc sên sao...
"Mới nãy bên đó đông quá, không kịp nói gì với em." Tô Diễn nhìn cô, trong vẻ mặt có điều gì đó khó nói.
"Muộn rồi, cũng không thể mời anh vào nhà được, có chuyện gì anh cứ nói thẳng đi!" Ninh Tịch thúc giục.
Tô Diễn chần chừ một hồi rồi mới mở miệng: "Có chuyện, anh nghĩ đi nghĩ lại vẫn muốn nhắc nhở em một câu. Tiểu Tịch, nếu giờ em muốn về Ninh gia thì có thể sẽ gặp chút lúng túng..."
"Hửm? Lúng túng chỗ nào?" Ninh Tịch nhướng mày, vẻ mặt tỏ ra muốn học hỏi.
Đôi mắt cô chuyển động, dưới ánh sáng nhạt, đôi mắt lưu ly của cô tỏa sáng rất đẹp. Tô Diễn thở chậm lại, gần như quên mất mình định nói gì, hoảng hốt mãi mới lấy lại được bình tĩnh...
Trong chương truyện, Ninh Tịch cảm thấy buồn bã khi gặp một nhân viên lễ tân không còn là cô em dễ thương mà cô từng quen biết. Mối tình đầu của Ninh Tịch, Tô Diễn, xuất hiện đột ngột trước cửa nhà cô, khiến Lục Cảnh Lễ lo lắng và muốn can thiệp. Tô Diễn có điều gì muốn nói với Ninh Tịch, nhưng lại do dự. Ninh Tịch tỏ ra nghi ngờ và muốn biết lý do Tô Diễn đến gặp mình, tạo nên không khí căng thẳng và hồi hộp trong cuộc gặp gỡ này.
Chương truyện miêu tả những lo lắng của Lục Cảnh Lễ về việc Ninh Tịch có thể đi coi mắt khi ông nội cô ốm yếu. Lục Đình Kiêu, trong khi đó, muốn thể hiện tình cảm với Ninh Tịch nhưng lại phải kiềm chế do vị thế của mình. Sự im lặng của anh biểu thị những cảm xúc mạnh mẽ chưa được nói ra. Cuối cùng, Ninh Tịch, sau khi tạo không khí nhẹ nhàng cùng với Tiểu Bảo và Lục Cảnh Lễ, quyết định mời họ vào nhà ăn tối, cho thấy mối quan hệ phức tạp giữa các nhân vật.