Ninh Tịch lập tức xoa đầu Tiểu Bảo, cười nói: "Lớn gì chứ, chỉ mới có năm tuổi thôi mà! Giờ Tiểu Bảo không cần phải lớn hơn nữa, mà phải nhỏ lại ba tuổi, hai tuổi... để học cách làm một em bé thật sự!"

Lục Đình Kiêu thở dài một tiếng, giọng nói trở nên dịu dàng: "Tôi sợ em bị tê tay."

Sau đó, anh ngừng lại một chút, giọng trầm xuống: "Em đi luôn bây giờ sao?"

Ninh Tịch nhìn vào giờ trên điện thoại: "Ừ, sắp đến giờ hẹn rồi."

Ánh mắt Lục Đình Kiêu chuyển động vài lần nhưng sau đó mới bình tĩnh lại: "Đi đi, chú ý an toàn nhé."

"Biết rồi!" Ninh Tịch đặt bánh bao nhỏ xuống, trao cho nhóc một cái hôn thật kêu như mọi ngày.

Bên ngoài phòng làm việc của Tổng giám đốc, một vị trưởng phòng đang ôm một chồng văn kiện, run rẩy lấy thuốc trợ tim ra, chuẩn bị sẵn sàng xông vào như một kẻ liều mạng.

Sau lưng anh ta, Lục Cảnh Lễ khẽ nhún vai và lắc đầu thở dài: "Đừng lấy ra làm gì, thuốc trợ tim cũng không cứu được cưng đâu. Với tâm trạng của anh Hai hôm nay thì cưng mà vào trong chỉ có một con đường chết mà thôi!"

Trưởng phòng quay đầu lại, vẻ mặt như sắp chết: "Nhị thiếu... cứu em với..."

"Đáng đời, ai bảo mấy người thừa dịp tâm trạng anh tôi tốt mà ngồi chơi cho lắm vào, giờ thì ăn quả đắng rồi!" Lục Cảnh Lễ không chút hào phóng, cười nhạo không thương tiếc, bởi vì chính bản thân mình cũng là kẻ ngồi chơi, chỉ là may mắn không bị bắt gặp thôi.

"Nhị thiếu... trên em có mẹ già, dưới có con thơ... vợ em sắp sinh đứa thứ hai rồi..." Trưởng phòng gần như quỳ xuống cầu cứu.

"Mẹ kiếp! Chú có muốn kích thích những người độc thân như tôi không vậy!" Lục Cảnh Lễ lẩm bẩm, khó chịu.

"Em nào dám! Ý của em tuyệt đối không phải như thế..." Trưởng phòng đau khổ, không hiểu sao ngay cả Nhị thiếu cũng bực bội như vậy.

Lục Cảnh Lễ hừ mấy tiếng, nhìn nét mặt lo lắng của người trưởng phòng, rồi tốt bụng nói: "Hôm nay đừng có mà vào tìm cái chết nữa, ông chủ nào mà lại quay để ý đến mấy cái lỗi lầm của anh đâu. Mau về làm lại cho hoàn hảo, không có lỗi nào đi!"

"Dạ dạ dạ, tôi đi ngay, cảm ơn Nhị thiếu đã nhắc nhở!" Trưởng phòng lập tức chạy đi.

Lục Cảnh Lễ đẩy cửa vào phòng làm việc. Trong văn phòng, có thêm một chiếc chiếu Tatami đặt bên cửa sổ, rõ ràng là để Tiểu Bảo có thể ngắm nhìn cô Tiểu Tịch từ xa.

Khóe miệng Lục Cảnh Lễ giật giật, sao mà mỗi ngày gặp nhau nhưng vẫn phải giả vờ như xa cách vậy?

Nhìn sang anh trai vẫn nghiêm túc ngồi trước bàn làm việc, tay phải cầm bút máy, tay trái cầm mấy tờ tài liệu, trông rất chăm chỉ làm việc, nhưng... nhìn nét mặt của anh thì biết hồn đã bay đi đâu xa rồi!

Lục Cảnh Lễ ho nhẹ một tiếng: "Anh Hai, anh chắc chắn rằng mình vẫn cần phải giả vờ là người hiền lành thục đức sao? Giả vờ nữa thì có khi vợ cũng không giữ được đó! Em nói anh, lẽ ra phải dùng một kế nào đó để ngăn tên nhãi họ Tịch đó không đến được mới đúng!"

Lục Đình Kiêu liếc em trai: "Em cho rằng Ninh Tịch sẽ không biết anh làm gì sao? Hơn nữa như thế chỉ là chữa cháy phần ngọn, không giải quyết được vấn đề cốt lõi."

"Nếu không... em giúp anh tìm một cô đóng giả bạn gái cũ của tên kia, rồi cho cô ấy chạy đến làm ồn ào thì sao? Như vậy Tiểu Tịch có thể có lý do để từ chối hắn ta?” Lục Cảnh Lễ lại đưa ra đề xuất.

"Không được." Cách này khả năng bị vạch trần ngay tức khắc là rất cao, một người cẩn trọng như Lục Đình Kiêu tất nhiên không thể mạo hiểm sử dụng bất kỳ phương pháp nào có khả năng gây sơ hở.

"Vậy giờ phải làm sao đây? Không phải em nói quá đâu, mặc dù Tiểu Tịch chỉ đi giải thích thôi, nhưng lỡ đối phương lại chính là kiểu người Tiểu Tịch thích thì sao? Tất cả đều có khả năng xảy ra!" Lục Cảnh Lễ thành khẩn khuyên giải.

Tóm tắt chương này:

Chương truyện miêu tả khoảnh khắc giữa Ninh Tịch và Tiểu Bảo, với Ninh Tịch cố gắng khuyến khích đứa trẻ giữ lại tính ngây thơ. Lục Đình Kiêu thể hiện sự quan tâm nhưng lo lắng khi Ninh Tịch chuẩn bị đi hẹn hò. Tại văn phòng, một trưởng phòng đang hoảng sợ vì tình hình căng thẳng của Lục Đình Kiêu, trong khi Lục Cảnh Lễ không ngừng trêu đùa và đưa ra những kế hoạch mạo hiểm để giúp anh trai tránh khỏi tình huống khó xử với tình địch của Ninh Tịch. Những căng thẳng cùng lo lắng cho tương lai và mối quan hệ được thể hiện rõ nét trong chương này.

Tóm tắt chương trước:

Ninh Tịch ca ngợi một người mà cô xem như hoàn hảo, khiến Lục Cảnh Lễ và Lục Đình Kiêu ngỡ ngàng. Trong lúc nói chuyện, cô quyết định đi coi mắt để không làm ông nội khó chịu. Ngày hôm sau, khi dẫn Tiểu Bảo tới công ty, cô gặp một cô bé nhầm mình với Tô Dĩ Mạt và Lục Đình Kiêu bày tỏ sự không hài lòng với việc Tiểu Bảo bị bế. Căng thẳng trong mối quan hệ giữa Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu dần hiện rõ.