Ninh Tịch vừa dứt lời thì lẩm bẩm: "Còn chưa hỏi tội anh vì đã làm như vậy với tôi... Thì cũng coi như hòa nhau, đúng không nhỉ?"
Lục Đình Kiêu dường như suy nghĩ một lát, rồi gật đầu: "Được, coi như hòa nhau."
Ninh Tịch thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay khi vừa thở ra, cô đã cảm thấy có gì đó không đúng... Hòa nhau ư? Rõ ràng là cô thiệt thòi hơn mà? Thôi kệ, ai bảo cô lại lăn đến chỗ đó trước chứ, nếu không chắc gì Lục Đình Kiêu đã làm chuyện đó...
"Cái đó... Boss đại nhân, anh có thể đứng lên không? Tôi còn phải làm bữa sáng!" Ninh Tịch nói với giọng yếu ớt.
Lục Đình Kiêu không ngay lập tức đứng dậy mà chỉ nhìn cô, ánh mắt dần trở nên nặng nề.
Ninh Tịch hoàn toàn không biết bộ dạng của mình lúc này như thế nào. Cô nằm dưới thân anh, hai má đỏ ửng, đôi môi hơi sưng, quần áo ngủ thì hơi xộc xếch, những lọn tóc dài rối bời rơi tán loạn trên gối trắng...
Lục Đình Kiêu không chịu nổi mà tự hỏi, rốt cuộc anh phải làm thế nào để kiềm chế?
"Lục Đình Kiêu?" Ninh Tịch cảm thấy hơi sợ khi bị anh nhìn chằm chằm.
Lục Đình Kiêu hồi thần, đứng dậy khỏi giường, còn Ninh Tịch thì lập tức chạy ra ngoài như một con thỏ...
Ninh Tịch rất nhanh chóng chuẩn bị bữa sáng phong phú, sau đó gọi Lục Đình Kiêu và bánh bao nhỏ đến ăn. Hình như hôm nay bánh bao nhỏ rất vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ hơn mọi khi.
Ninh Tịch vẫn cảm thấy chuyện tối qua Lục Đình Kiêu ở lại đây có chút không bình thường, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của Tiểu Bảo, cô lại thấy mừng vì tối qua Lục Đình Kiêu đã quyết định ở lại.
Trong lòng cô, bánh bao nhỏ luôn là ưu tiên số một, chỉ cần Tiểu Bảo vui vẻ thì mọi thứ khác đều là thứ yếu.
Sau khi ăn sáng xong, thời gian vẫn còn sớm, Lục Đình Kiêu ngồi ở salon đọc báo, và hiếm khi thấy bánh bao nhỏ quấn quýt bên cạnh Lục Đình Kiêu. Nhóc đang cầm một quyển sách bằng một ngôn ngữ mà Ninh Tịch không hiểu, vừa đọc vừa thảo luận với ba.
Dưới ánh nắng, cảnh tượng một lớn một nhỏ thật ấm áp như một bức tranh sơn dầu, khiến người ta cảm thấy bình yên đến lạ.
Mọi chuyện yên ả cho đến khi điện thoại của Ninh Tịch đột ngột vang lên.
Ninh Tịch nhìn xuống thì hơi hoảng hốt, là ông nội gọi đến...
Lục Đình Kiêu thấy sắc mặt cô không tốt liền hỏi: "Sao vậy? Ai gọi đến?"
"Ông nội tôi!" Ninh Tịch nhíu mày, không hiểu sao tối qua đã nói xong rồi mà giờ lại gọi. Chẳng lẽ ông nội đổi ý?
Cô gãi đầu, có chút lo lắng nhận điện thoại: "Alo, ông nội ạ..."
"Tiểu Tịch! Ông nội hỏi, có phải con có chuyện gì giấu ông không?" Giọng của Ninh lão gia tử nghiêm túc nổi bật giữa tiếng điện thoại.
Ninh Tịch ngạc nhiên: "Dạ? Không có đâu ạ! Ông nội muốn nói chuyện gì?"
"Đó là chuyện của Tịch Thế Khanh!"
Nghe đến cái tên này, Ninh Tịch đột nhiên có cảm giác không ổn, chẳng lẽ Tịch Thế Khanh đã nói gì với ông nội? Anh ta không giữ thỏa thuận nói lại với gia đình sao? Không thể nào, Tịch Thế Khanh không phải là người như vậy!
"Ông nội, anh ấy sao rồi? Con thật sự không biết ông nói chuyện gì!"
Giọng của Ninh lão gia tử bên kia điện thoại rất kích động: "Con không biết? Vậy con hãy nói cho ông tại sao hôm qua hai đứa vừa mới gặp nhau mà hôm nay thằng bé lại muốn xuất gia làm hòa thượng!"
Ninh Tịch: "..." Ông mới vừa mới... nói cái gì?
Ninh Tịch bị ông nội làm cho sợ đến ngẩn người: "Ông nội, ông... khụ, ông nói cái gì? Xuất gia làm hòa thượng???"
Chương truyện mở đầu với Ninh Tịch bắt đầu ngày mới bằng cách lo lắng về mối quan hệ với Lục Đình Kiêu sau một đêm đáng nhớ. Lục Đình Kiêu, sau khi đứng dậy, tham gia buổi bữa sáng vui vẻ bên Ninh Tịch và Tiểu Bảo, tạo nên bầu không khí ấm áp. Tuy nhiên, cuộc gọi bất ngờ từ ông nội khiến Ninh Tịch hoang mang. Ông nội nghi ngờ có điều gì giấu giếm và lo lắng về việc Tịch Thế Khanh muốn xuất gia làm hòa thượng, làm cho Ninh Tịch ngỡ ngàng và không yên tâm.
Trong một tình huống bất ngờ, Ninh Tịch tỉnh dậy bên cạnh Lục Đình Kiêu, người đang hôn cô trong trạng thái chưa tỉnh táo. Mặc dù cảm giác hoảng loạn tràn ngập trong lòng, nhưng nụ hôn mãnh liệt của Lục Đình Kiêu lại khiến cô lúng túng. Khi cô cố đẩy anh ra và hỏi về hành động của mình, Lục Đình Kiêu chỉ thừa nhận rằng anh nghĩ mình đang mơ. Tình huống gian nan khiến Ninh Tịch hoang mang, nhưng cả hai đều chưa thể giải thích cách mà họ rơi vào hoàn cảnh này.