Ninh Tịch điều chỉnh tâm trạng của mình, sau đó từ từ bước vào. Có lẽ do nghe thấy tiếng bước chân, tay cầm kinh thư của Tịch Thế Khanh hơi dừng lại một chút rồi chậm rãi ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy người đến, ánh mắt Tịch Thế Khanh vẫn lạnh lùng như một chiếc giếng cổ, không chút gợn sóng.
"Ninh thí chủ..." khi nghe ba chữ này, Ninh Tịch gần như phát điên, đến cả "Ninh thí chủ" cũng dám gọi, thật sự muốn chui vào cửa Phật sao?
Ninh Tịch nhéo mi tâm, dứt khoát ngồi xuống đối diện với Tịch Thế Khanh, khoanh chân lại, sau đó thở dài nói: "Tôi nói này... anh à, một câu không hợp liền muốn xuất gia? Rốt cuộc anh muốn gì?"
Tịch Thế Khanh bình tĩnh trả lời: "Đây là kết luận mà bần tăng đã siết chặt suy nghĩ, nếu Ninh thí chủ đến đây để khuyên bảo thì có thể ra về."
"Là do tôi sao?" Ninh Tịch không tin hỏi lại.
Tịch Thế Khanh: "Mọi chuyện đều bắt nguồn từ tâm của chính mình, không liên quan đến người khác."
Ninh Tịch hít một hơi thật sâu: "Vậy tôi có thể hỏi anh lý do không? Rốt cuộc tại sao anh lại làm như vậy? Coi như là vì chuyện tối hôm qua, anh thích tôi nhưng lại biết tôi đã có người yêu... nhưng mà điều đó cũng không thể khiến anh phải xuất gia chứ, điều này thật không hợp lý..."
Tịch Thế Khanh: "Mọi thứ chỉ là một ý niệm, một niệm thiên đường, một niệm địa ngục, một niệm sinh, một niệm tử."
Ninh Tịch thật muốn khóc: "Đại thần, ngài có thể nói tiếng người không?"
"Ninh thí chủ, nếu ngài đến đây vì cảm thấy áy náy thì không cần thiết, đây là quyết định của bần tăng." Tịch Thế Khanh nói.
"Vậy còn cha mẹ và ông nội anh thì sao? Anh không quan tâm đến họ sao? Họ đã nuôi dưỡng anh nhiều năm như vậy, mà anh lại bỏ đi không nói một tiếng nào để xuất gia?"
"Hết thảy đều có duyên phận, bần tăng đã hết duyên với họ, họ còn có Thế Hiên."
Ninh Tịch nhớ ra Tịch Thế Khanh từng nói có một em trai.
Ôi trời, hóa ra anh ta đã chuẩn bị hết cả rồi, có vẻ như anh ta thật sự quyết tâm xuất gia, chứ không phải đùa giỡn!
"Đại thần, Tịch tiên sinh, Khanh Khanh? Xin ngài suy nghĩ lại thêm một lần nữa được không, xuất gia không phải là chuyện nhỏ đâu! Ba ngày, anh hãy cho mình thêm ba ngày để suy nghĩ cẩn thận rồi quyết định cũng không muộn!" Ninh Tịch cố gắng kéo dài thời gian.
"Ý của bần tăng đã quyết, xin thí chủ hãy quay về, sau hôm nay thí chủ có thể gọi pháp hiệu của bần tăng - Viên Thanh." Tịch Thế Khanh bắt đầu tiễn khách.
"Viên Thanh... tôi tưởng là Viên Thông! Tịch Thế Khanh! Anh sẽ không thay đổi ý định đúng không?" Ninh Tịch cáu gắt, người này nhìn có vẻ dễ nói chuyện nhưng lại cứng đầu như vậy!
Thật muốn đánh anh ta ngất xỉu rồi xách về!
Vẻ mặt Tịch Thế Khanh vẫn không thay đổi, giống như một tảng đá vững chãi đã vượt qua bao năm tháng.
Ninh Tịch đã nói hơn nửa ngày, miệng lưỡi cũng sắp cạn kiệt sức lực mà vẫn không thể thuyết phục được người kia, đến khi ông nội cô gọi điện thoại.
Ninh Tịch đi ra ngoài nhận điện thoại: "Alo, ông nội..."
"Tiểu Tịch, sao con đi lâu thế? Hai đứa đã nói chuyện như thế nào rồi?"
Vẻ mặt Ninh Tịch âm trầm: "Thật xin lỗi ông nội, có thể khuyên bảo gì thì cũng đã khuyên hết rồi ạ, nhưng mà... có vẻ như vô dụng..."
Ninh lão gia tử thở dài từ đầu dây bên kia: "Được rồi, ông đã sớm dự đoán kết quả này rồi, Tiểu Tịch, con quay về đi!"
Ninh Tịch cắn răng: "Không vội, ông nội, làm phiền mọi người chờ con một chút, mọi người cứ tìm chỗ nghỉ ngơi rồi ăn gì đi, con muốn thử lại lần nữa."
"Hazz đứa nhỏ này... được rồi... đừng quá ép buộc bản thân! Mà khoan, chú Tịch của con có điều muốn nói."
Trong chương truyện, Ninh Tịch cố gắng thuyết phục Tịch Thế Khanh không xuất gia. Tuy nhiên, Tịch Thế Khanh một mực kiên quyết với quyết định của mình, cho rằng mọi thứ đều bắt nguồn từ tâm. Ninh Tịch băn khoăn về cảm xúc và mối quan hệ của họ, nhưng không thể thay đổi ý nghĩ của Tịch Thế Khanh. Dù gọi điện cho ông nội, Ninh Tịch vẫn quyết tâm thử thuyết phục lần cuối. Câu chuyện khám phá sự đấu tranh giữa yêu thương và trách nhiệm, cùng những quyết định khó khăn trong cuộc sống.
Trong chương này, Tịch lão gia cố kiềm chế cơn giận trước lời nói của con trai về Tịch Thế Khanh, người không muốn trở thành hòa thượng. Ninh Tịch, chứng kiến sự quan tâm của gia đình Tịch, cảm thấy ân hận vì đã khiến cậu đi tu. Cô quyết định thử giúp đỡ và vào phòng để gặp Tịch Thế Khanh, người đang thành kính đọc kinh. Sự thay đổi của cậu khiến Ninh Tịch bối rối, song cô hiểu rằng mình không thể lùi bước, vì gia đình Tịch đang chờ mong vào sự giúp đỡ của mình.