Biết làm sao giờ, từ khi chị dâu xuất hiện, em trai này đã bị cho ra rìa.

Trong khi Lục Cảnh Lễ vẫn đang âm thầm chửi thề, Lục Đình Kiêu đã gia tăng áp lực bao trùm. Điều kỳ lạ là áp lực này chỉ hướng vào Lục Cảnh Lễ, hoàn toàn không để ý đến Tiểu Bảo, người đang say sưa vẽ tranh.

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng từ ông anh trai, Lục Cảnh Lễ cảm thấy sởn da gà, chân tay run rẩy không kiểm soát… ôi không! Không ổn rồi! Không chịu nổi nữa rồi!!!

“Chị dâu thực sự không làm gì đâu, chỉ là vô tình đẩy ngã Tịch Thế Khanh rồi trêu chọc một chút thôi, mà tên Tịch Thế Khanh đó đương nhiên không chịu nổi, lúc ấy mặt đỏ như gấc. Sau đó, chị dâu đã lợi dụng cơ hội đó nói hắn ta lục căn không tịnh, làm bẩn cửa Phật, không xứng xuất gia…” Lục Cảnh Lễ nói một hơi, nhanh như gió.

Nếu như Lục ma vương thực sự sở hữu ma pháp, có lẽ giờ này cửa kính xe đã nát bấy, còn thực vật trong vòng một trăm dặm chắc chắn không thể sống nổi.

Lục Cảnh Lễ sợ hãi đến mức trái tim như ngừng đập, đứng yên ôm chặt Tiểu Bảo - người duy nhất ngoài cơn cuồng nộ, tìm kiếm cảm giác an toàn.

Tiểu Bảo vẫn đang mải mê vẽ tranh, không để ý gì đến những gì Lục Cảnh Lễ nói. Khi thấy chú Hai bỗng dưng ôm lấy mình, cậu nhóc nhíu mày, cúi đầu viết vội một hàng chữ lên giấy: “Độc quyền của cô Tiểu Tịch.”

Có nghĩa là… cục cưng này chỉ thuộc về cô Tiểu Tịch, chú không thể tùy tiện ôm được.

Lục Cảnh Lễ đọc xong, nước mắt đã chực trào ra… Hu hu hu! Tại sao cả thế giới này đều hắt hủi tôi!

Còn về phần Ninh Tịch, vì Lục Đình Kiêu đang chờ cô nên cô lịch sự từ chối lời mời ăn tối từ gia đình họ Tịch, nhưng vì không thể từ chối quá nhiệt tình, cô hứa lần sau sẽ đến nếu có thời gian.

“Tôi về rồi đây! Mọi chuyện đã xong hết rồi! Đi thôi!”

Ninh Tịch vừa mở cửa xe, Lục Cảnh Lễ lập tức thảm thương kêu lên và nhào đến: “Chị dâu, hai người bọn họ bắt nạt em!”

“Ha ha, chị dâu…? Có lẽ không đánh anh một trận thì anh sẽ chẳng nhớ được gì đâu nhỉ?” Ninh Tịch khẽ bẻ ngón tay.

Lục Cảnh Lễ lập tức như bị sốc, trên mặt tràn đầy sự thất vọng: “Thế giới vô tình này, tôi cũng đi tu cho xong…”

Ninh Tịch không thèm để tâm đến anh ta, rút tờ giấy mà Huyền Tịnh đại sư vẽ cho cô ra ngắm nghía.

Lập tức, Lục Cảnh Lễ bị thứ trong tay Ninh Tịch thu hút sự chú ý, gương mặt tràn đầy đề phòng hỏi: “Chị… anh Tịch, đây là cái gì vậy? Một đóa hoa! Chẳng lẽ là do Tịch Thế Khanh tặng cho chị?”

“Ăn nói linh tinh, đây là chữ mà Huyền Tịnh đại sư phê cho tôi!”

“Hả? Nhưng đây rõ ràng là một đóa hoa mà!” Lục Cảnh Lễ tự tin nói với vẻ tự hào về thị lực của mình.

Ninh Tịch lật qua lật lại tờ giấy nhưng vẫn không hiểu được ý nghĩa: “Hazz, đại sư đúng là đại sư, hoàn toàn không hiểu có ý nghĩa gì luôn!”

Nói xong, hai mắt cô sáng lên, nghiêng người qua ghế lái bên cạnh: “Boss đại nhân, anh học rộng hiểu nhiều, chắc chắn sẽ biết, anh giúp tôi xem thử nhé?”

Đầu của cô gái nhỏ kề sát bên tai Lục Đình Kiêu, hơi thở nóng ấm quanh quẩn, khiến cho không khí lạnh lùng quanh Lục Đình Kiêu cũng giảm đi đôi chút. Anh nhận tờ giấy trên tay Ninh Tịch, liếc nhìn qua rồi khẽ cau mày: “Phương trượng tại sao lại phê chữ cho em?”

Ninh Tịch gãi đầu, nói: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu, bảo là dạo này tôi luôn cảm thấy bồn chồn không yên, hỏi xem ông ấy có gợi ý gì không, sau đó ông ấy liền vẽ cho tôi một đóa hoa, cũng không nói gì cả, à… có khi nào ông ấy khen tôi xinh không nhỉ?”

Đóa hoa này… thật sự rất khó để đoán được hàm ý của nó, trong phút chốc Lục Đình Kiêu cũng không nghĩ ra được điều gì.

Tóm tắt chương này:

Chương truyện khắc họa sự căng thẳng giữa Lục Cảnh Lễ và anh trai Lục Đình Kiêu, đặc biệt sau khi Ninh Tịch xuất hiện. Lục Cảnh Lễ cảm thấy bị bỏ rơi khi chị dâu chú ý đến Tịch Thế Khanh. Trong khi đó, Tiểu Bảo vô tư vẽ tranh mà không để ý đến những rắc rối xung quanh. Ninh Tịch từ chối lời mời ăn tối của gia đình Tịch, và giữa lúc cùng Lục Đình Kiêu, cô tìm hiểu ý nghĩa của một bức vẽ hoa kỳ bí từ Huyền Tịnh đại sư, khiến cả hai đều hoang mang.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Ninh Tịch đã giúp Tịch Thế Khanh từ bỏ ý định đi tu, mang đến niềm vui cho gia đình Tịch. Tịch phu nhân và Tịch lão gia rất cảm kích và mời Ninh Tịch về ăn cơm để thể hiện lòng biết ơn. Ngoài ra, Lục Cảnh Lễ báo cáo với Lục Đình Kiêu về nhiệm vụ của mình, nhưng lại khiến Lục Đình Kiêu lo lắng và nghi ngờ về an toàn của chị dâu. Bầu không khí căng thẳng giữa hai anh em thể hiện sự phức tạp trong mối quan hệ gia đình.