Trong xe.

"Cháu trai ngoan, biết nhà bà ở đâu không?"

"Ninh Tịch, bà thử mở miệng gọi một câu 'cháu trai' nữa xem?"

"CHÁU TRAI NGOAN~ Tôi cứ gọi vậy thì có vấn đề gì?"

"Tôi... tôi sẽ liều mạng với bà đấy!”

"Đến nha! Tôi còn sợ ông không dám nữa chứ!”

"Á! Cái cô gái chết tiệt này, bà đánh thật đấy hả?”

......

Cả thùng xe lắc lư loảng xoảng, quản lý Lôi Minh ngồi ở phía trước bất lực nhìn hai người ở phía sau: “Mục Dã, tôi đã nói trước với cậu rồi, cậu không thể chơi với cô ấy đâu, mà cậu cứ không tin, giờ thấy chưa? Mấy cái tiêu đề báo ngày mai chắc chắn sẽ xôn xao lắm...”

Giang Mục Dã đang bị Ninh Tịch vặn tay thở hổn hển gào lên: “Anh im đi!”

Lôi Minh miệng cứng đờ quan sát tình hình qua gương chiếu hậu, trên trán xuất hiện thêm mấy vạch đen: “Ninh Tịch, em nhẹ tay chút được không? Coi như là anh xin em đấy! Tháng này cậu ấy còn một bộ phim đang chờ, một cái quảng cáo sắp ghi hình, một cuộc hẹn chụp ảnh bìa tạp chí...”

“Em biết rồi, anh Minh, em không đánh vào mặt đâu… Ngồi yên ở đó cho tôi!”

Giang Mục Dã giờ đây không còn vẻ đẹp trai bức người như lúc ở sân bay nữa, hai tay bị còng, cả người ép xuống ghế như thể vừa mới bị ai đó 'chà đạp' xong.

“Ninh Tịch… Đây là do bà ép tôi đấy nhé…”

Ninh Tịch đang đánh hăng say thì Giang Mục Dã đột nhiên nhào tới, dùng hai tay bị còng ôm cổ cô, sau đó dùng sức đè xuống…

Nhìn gương mặt tuấn tú bỗng chốc phóng to trước mắt, Ninh Tịch theo bản năng ngửa người ra sau, trên mặt vẫn giữ nụ cười không quan tâm: “Tính làm gì? Không đánh được thì định dùng mỹ nhân kế à?”

Khi môi của mình sắp đặt lên đôi môi của đối phương, Giang Mục Dã đột ngột ngẩng phắt lên, vội vàng quay đi: “Ụa….”

“Ha ha ha ha….” Ninh Tịch ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Nào! Lại đây nào! Hôn ở đây này! Hôm nay bà trang điểm có xinh không?”

Nhìn gương mặt đầy vết rỗ và nếp nhăn của Ninh Tịch, Giang Mục Dã ỉu xìu như cá chết, cảm giác như không còn muốn sống nữa.

Cuối cùng, Ninh Tịch cũng cười đủ, đứng dậy hổn hển: “Làm sao thế? Tức thật à? Ai bảo ông hãm hại tôi trước chứ! Còn không cho tôi trả thù nữa à?”

“Khốn kiếp, bao lâu rồi không gặp, bà không nhớ tôi tí nào à? Vừa thấy đã đánh tôi rồi!” Giang Mục Dã bực bội lườm cô, trong mắt còn có chút tủi thân.

Ninh Tịch cười: “Nhớ chứ, lúc nãy ở sân bay tôi chẳng bảo rồi còn gì, bà nhớ cháu lắm đấy!”

“....”

Để không bị tức chết, Giang Mục Dã cuối cùng cũng đành từ bỏ việc trò chuyện với cô, giơ hai tay đang bị còng lên, tức tối nói: “Còn không tháo cái này ra giúp tôi à? Bà kiếm đâu ra cái thứ này vậy? Ở trong nước là hàng cấm đấy!”

Ninh Tịch xoa xoa cằm: “Cái này ấy à? Hình như tôi mua ở một tiệm đồ dùng tình thú trên Taobao! Đang khuyến mãi, chỉ có 9.9 tệ thôi!”

Giang Mục Dã: “……”

Lôi Minh: “....”

Sợ hai người lại đánh nhau nữa, Lôi Minh vội vàng đánh trống lảng: “Cắt đuôi hết đám phóng viên và fan rồi, bây giờ đi đâu?”

Giang Mục Dã lôi cái gương nhỏ ra để chỉnh sửa kiểu tóc của mình, không thèm ngẩng đầu lên trả lời: “Về biệt thự ở ngoại ô của em.”

Ninh Tịch lập tức ngồi thẳng dậy: “Vậy hai người cứ thả tôi ở bên đường là được, tôi tự bắt taxi về!”

“Á à, tối nay bà còn muốn chạy à? Để tôi xem bà còn chạy đi đâu!” Giang Mục Dã nghiến răng kèn kẹt, ấn khoá điều khiển trung tâm, khóa trái cửa xe lại.

“….” Trên trán Ninh Tịch xuất hiện mấy cái vạch đen, không biết nói gì nữa.

Xe càng chạy Ninh Tịch càng cảm thấy lạ lùng, sao cái đường này quen thế nhỉ?

“Giang đại gia, ông có bất động sản ở cả thành phố B nữa cơ à? Cái biệt thự đó của ông không phải ở Bạch Kim Đế Cung đấy chứ?” Ninh Tịch hỏi thử.

Giang Mục Dã "hừ" một tiếng: “Đúng vậy, sao nào? Giờ mới nghĩ đến việc ôm đùi tôi thì đã quá muộn rồi, tôi nói cho bà biết, trừ phi bà gọi tôi là ông nội!”

Ninh Tịch ngây ra một lát.

Sao lại trùng hợp thế? Người tên Giang Mục Dã này cũng ở Bạch Kim Đế Cung?

Không biết làm thế nào, trong đầu cô đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo "tít tít", khiến cô có dự cảm không hay ho gì…

Tóm tắt chương trước:

Trong chương truyện, Ninh Tịch nhanh chóng hóa trang thành bà lão và chen vào đám đông để gặp Giang Mục Dã. Cô nhận được tin nhắn từ Ô Yêu Vương, yêu cầu cô phải xuất hiện trong năm phút. Dưới vỏ bọc một cụ bà yêu thích Mục Dã, Ninh Tịch đã gây cảm xúc cho mọi người khi thể hiện tình cảm và sự nhớ nhung với 'cháu trai' của mình. Cảnh tượng cảm động khiến những người xung quanh bật khóc, trong khi Giang Mục Dã cũng cảm thấy khó xử với tình huống này. Cuối cùng, quản lý của Mục Dã đã can thiệp để đưa Ninh Tịch rời khỏi sân bay.

Tóm tắt chương này:

Trong một chiếc xe, Ninh Tịch và Giang Mục Dã có cuộc tranh cãi nảy lửa, dẫn đến những tình huống hài hước khi cô đánh anh bằng tay còng. Dù bị còng, Giang Mục Dã vẫn không ngừng gây sự với Ninh Tịch, khiến cô không thể kiềm chế được cơn tức giận. Lôi Minh, quản lý của Giang Mục Dã, chỉ có thể bất lực theo dõi tình hình. Cuộc trò chuyện giữa họ dần phát hiện ra mối liên hệ giữa Giang Mục Dã và biệt thự ở Bạch Kim Đế Cung, khiến Ninh Tịch có linh cảm bất an về quá khứ của họ.

Nhân vật xuất hiện:

Ninh TịchGiang Mục DãLôi Minh