Ninh Tịch thành thật gật đầu: "Ừm!"

Cô chần chừ một chút rồi nói thêm: "Chỉ là nơi đó có rất nhiều người, hơn nữa lại còn rất ồn ào. Nếu Boss đại nhân không thích thì..."

"Thích." Lục Đình Kiêu buông tài liệu trong tay xuống, đứng dậy, cầm lấy mũ và áo khoác trên kệ.

Ninh Tịch thấy vậy thì ánh mắt sáng lên, cô lo sợ rằng Lục Đình Kiêu sẽ không đi, nhưng bất ngờ anh lại đồng ý dễ dàng như thế.

Tiểu Bảo giờ đây đã dần không còn phản cảm với Lục Đình Kiêu nữa, biết ba ba muốn đi cùng cũng rất vui vẻ, đôi mắt to tròn của nhóc tràn ngập sự háo hức.

Đây là lần đầu tiên bé được đi chơi cùng ba và cả cô Tiểu Tịch!

Nhìn ba người vui vẻ bên nhau, Lục Cảnh Lễ nằm ườn ra ghế salon, tỏ vẻ ngán ngẩm: "Lại bỏ rơi tôi nữa!"

Ninh Tịch vuốt đầu anh ta như đang vuốt đầu chó: "Ngoan, nghe lời ở nhà giữ nhà nhé, về sẽ mua mứt cho anh!"

"Hừ! Cô nghĩ tôi còn nhỏ à? Tôi không ăn mứt đâu!" Lục Cảnh Lễ giả vờ giận dữ: "Tôi muốn ăn kẹo bông, cái loại hình hoa màu sắc sặc sỡ ấy!"

Ninh Tịch: "..."

Ba người nhanh chóng lái xe đến công viên trò chơi.

Vì tối nay có lễ hội bắn pháo hoa nên nơi này đông đúc người, chủ yếu là những gia đình cùng nhau hoặc các cặp đôi.

"Để tôi ôm Tiểu Bảo!" Lục Đình Kiêu nói.

Ninh Tịch cũng lo lắng rằng mình không đủ sức giữ Tiểu Bảo không bị chen lấn, vì vậy cô để Lục Đình Kiêu ôm bé.

Một tay Lục Đình Kiêu bế Tiểu Bảo, tay còn lại nắm lấy vai Ninh Tịch để bảo vệ cô, vững vàng tiến về phía trước mà không bị ai chen vào.

Lục Đình Kiêu thích sự yên tĩnh nên không mấy thích những chỗ đông người như thế này, nhưng hiện tại anh không hề tỏ ra khó chịu, vẫn ung dung cùng Ninh Tịch và Tiểu Bảo tham gia hết các trò chơi trong công viên, thậm chí còn chụp ảnh tự sướng kiểu Hàn Quốc, sau đó dùng những bức ảnh đó làm hình nền điện thoại.

Khi màn đêm buông xuống, Lục Đình Kiêu đeo ba lô của Tiểu Bảo trên lưng, cổ đeo mấy chiếc mặt nạ và đồ chơi, một tay xách vài túi đồ ăn vặt, tay còn lại cầm một cây kẹo bông sặc sỡ cho Lục Cảnh Lễ, chăm chú đi theo vợ con, bận rộn xách đồ và trả tiền…

"Nhanh lên! Lục Đình Kiêu, chúng ta đến khán đài đi! Đại hội pháo hoa sắp bắt đầu rồi!" Ninh Tịch phấn khởi nắm tay Tiểu Bảo chạy về phía trước, sau đó đột nhiên quay lại nắm lấy tay Lục Đình Kiêu.

Lục Đình Kiêu nhìn cánh tay đang bị nắm giữ, chợt cảm thấy hoảng hốt, như thể họ là một gia đình ba người vậy.

Cuối cùng, đại hội pháo hoa cũng bắt đầu.

Những bông pháo hoa rực rỡ bay lên từ phía chân trời, nổ tung trên bầu trời đêm, chiếu sáng hết cả không gian.

Chẳng bao lâu sau, tiếng pháo hoa đùng đoàng vang lên liên tục, trong ánh sáng chớp lòa, Ninh Tịch ngạc nhiên quay sang nhìn khuôn mặt của Lục Đình Kiêu bên cạnh.

Dường như Lục Đình Kiêu nhận ra ánh mắt của cô, quay đầu nhìn lại.

Ninh Tịch há miệng, đột nhiên nói với anh vài câu.

Lúc này, tiếng pháo hoa lại vang lên, Lục Đình Kiêu không nghe rõ được cô đã nói gì, chỉ nhìn cô với ánh mắt thắc mắc.

Ninh Tịch quay lại hướng bầu trời, ánh mắt cô phản chiếu dưới ánh sáng của những bông pháo hoa, biết rằng lúc này anh sẽ không nghe được nên cô lại nói lại câu nói kia một lần nữa: "Lục Đình Kiêu, em thích anh!"

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu đưa Tiểu Bảo đến công viên trò chơi để tham gia lễ hội bắn pháo hoa. Mặc dù Lục Đình Kiêu không thích nơi đông người, nhưng anh vẫn vui vẻ tham gia các hoạt động cùng Ninh Tịch và Tiểu Bảo. Khi những bông pháo hoa nổ tung trên bầu trời, Ninh Tịch thổ lộ tình cảm với Lục Đình Kiêu, tạo nên khoảnh khắc ngọt ngào giữa ba người. Họ cùng nhau tận hưởng một buổi tối đáng nhớ dưới ánh sáng của pháo hoa.

Tóm tắt chương trước:

Chương truyện mở đầu với những tin tức về giải Kim Đỉnh, trong đó có sự xuất hiện của Cung Thượng Trạch, người vượt qua Đới Uy. Lục Cảnh Lễ phấn khởi bàn luận về sự thành công của chị dâu Ninh Tịch, đồng thời khiến cô tức giận vì những lời trêu chọc. Ninh Tịch quyết định đưa Tiểu Bảo đến công viên trò chơi vào cuối tuần trước khi bắt đầu chuyến công tác. Lục Đình Kiêu, mặc dù biết rõ, vẫn bất ngờ khi Ninh Tịch mời anh đi cùng, tạo nên không khí ấm áp và gần gũi giữa họ.