Chủ tiệm gần như sắp khóc: "Tiểu tổ tông, rốt cuộc cô muốn gì nữa đây?"
Ninh Tịch biểu hiện vẻ mặt vô tội: "Tôi muốn trả tiền!"
Chủ tiệm không dám nhận tiền từ cô: "Tôi không cần! Tôi thật sự không cần đâu!"
Ninh Tịch cố nén giận: "Tôi đã nói là tôi muốn trả tiền mà! Có tin là tôi sẽ đánh anh không?"
Đây chẳng phải là đi ngược lại nguyên tắc làm người của cô sao? Sau một hồi tranh luận, cuối cùng ông chủ cũng phải báo giá. Ninh Tịch thanh toán rồi hài lòng rời đi.
Chủ tiệm lo lắng nhìn số tiền trên bàn, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ. Không ngờ cô lại chịu trả tiền thật...
Khi ra khỏi cửa hàng, Ninh Tịch may mắn thấy một chiếc taxi và lập tức ra dấu để tài xế chở cô tới nơi cần đến.
Cô nhắm mắt nghỉ ngơi thì bỗng một tiếng động lớn vang lên, chiếc xe bị lắc mạnh như bị tông vào bởi một lực lớn.
Những cư dân sinh sống ở Philadelphia hiển nhiên phải có kỹ năng sống sót, tài xế ngồi phía trước phản ứng rất nhanh, khi thấy có điều bất thường thì lập tức lăn ra ngoài, bỏ xe mà chạy.
Ninh Tịch chửi thề rồi nhanh chóng mở cửa xe chạy xuống.
Cô chỉ nghĩ rằng có thể gặp phải bạo động hay cướp bóc gì đó, nhưng khi bước ra, cô thấy bốn người từ chiếc xe vừa đâm vào mình đang bước xuống, họ vây quanh cô và chĩa súng về phía cô.
Theo phản xạ, Ninh Tịch chộp lấy khẩu súng bên hông mình.
Chuyện gì vậy chứ? Họ đang nhằm vào cô sao?
Những người da trắng này rõ ràng là người lạ. Cô vừa mới tới đây, không lý nào lại vướng phải rắc rối không nên có. Càng không thể là kẻ thù của cô từ trước, bởi nếu họ từng biết cô thì chắc chắn không dám trực tiếp ra tay giữa ban ngày như vậy.
"Bỏ súng xuống." Tên cầm đầu mặc áo ba lỗ đen, vẻ mặt âm trầm như thể có thù oán với cô: "Nhanh lên!"
Tên đó có vẻ biết tay súng của cô không tệ nên rất kiêng kỵ với khẩu súng bên hông cô, đồng thời còn bắn một viên đạn gần chân cô để cảnh cáo.
Ba người còn lại không rời mắt khỏi cô, cảnh giác với khả năng cô bất ngờ nổ súng.
"Bùm", dưới chân Ninh Tịch bỗng văng lên một đám bụi.
Khi thấy họ vẫn đang nhìn cô chằm chằm, Ninh Tịch biết trong tình huống này cô không thể trả đòn, bất đắc dĩ, cô nín thở rút súng ra rồi ném sang một bên.
Tên cầm đầu thấy vậy thở phào, trên mặt lộ rõ vẻ dữ tợn: "Con khốn, mày dám giết anh em của tao! Hôm nay tao phải báo thù cho họ!"
"Tôi giết anh em của mày sao? Anh em của mày là ai? Tôi nói này, có phải các người nhầm lẫn gì không?" Ninh Tịch mơ hồ, vừa cố tình nói chuyện làm mất thời gian vừa nhanh chóng quan sát xung quanh.
Tên đó quát: "Bớt nói nhảm! Giơ tay lên, từ từ đi về phía này!"
Đúng lúc đó, Ninh Tịch bỗng thấy một chiếc xe cảnh sát gần đó, cô lập tức vui mừng.
Dù bọn này có kiêu ngạo đến đâu, khi thấy cảnh sát cũng phải kiêng dè!
Khi cô định kêu cứu, xe cảnh sát bỗng tiến thẳng về phía bọn họ. Một cảnh sát mặc đồng phục của đội trưởng thể hiện sự thân thiện khi khoác vai tên thủ lĩnh.
"Làm gì thế?"
"Không có gì, chỉ đang giải quyết chút chuyện riêng, phiền đại ca đi tuần tra xung quanh giúp, đừng để ai tới làm phiền, nếu không có thể sẽ gây họa cho mọi người đấy!"
"Chuyện nhỏ, không thành vấn đề!"
...
Ninh Tịch chỉ biết đứng nhìn chiếc xe cảnh sát rời đi.
Không những không cứu mà còn chặn mất đường lui của cô.
Nguy rồi, xem ra bọn này có lai lịch không đơn giản đâu!
Chương truyện mở đầu với Ninh Tịch cố gắng thanh toán tiền cho chủ tiệm nhưng bị từ chối. Sau khi rời cửa hàng, cô gặp rắc rối khi một nhóm người lạ tấn công. Họ chĩa súng vào cô trong khi tên cầm đầu cáo buộc cô đã giết người của hắn. Cô buộc phải ném súng để giữ an toàn. Khi Ninh Tịch phát hiện xe cảnh sát gần đó, hy vọng giải cứu của cô tan vỡ khi cảnh sát lại thân thiện với kẻ thù, khiến cô rơi vào tình huống nguy hiểm hơn bao giờ hết.