Cô nhớ đến Tiểu Bảo, nhớ đến Boss đại nhân...

Ninh Tịch hít một hơi thật sâu, hai tay từ từ ôm chặt lấy cơ thể mình. Đêm đông ở Philadelphia lạnh buốt đến xương, nhìn từ phía sau, cô trông có vẻ đơn độc và bất lực, nhưng biểu hiện trên gương mặt lại vô cùng kiên định. Gã cụt tai kia đã nắm toàn quyền ở Philadelphia; giờ đây, dù có chạy chạy thế nào, cô cũng sẽ không thoát khỏi tay gã. Gã để cho cô chạy chỉ vì muốn chơi trò mèo vờn chuột...

Ninh Tịch biết rằng cô tạm thời an toàn ở đây, nhưng thực tế, cuộc sống của cô vẫn đang treo trên sợi dây mong manh giữa sự sống và cái chết. Cô không thể dừng lại. Ninh Tịch kìm nén cơn đau đớn cùng sự mệt mỏi trong cơ thể, và cái lạnh đang dâng lên, tiếp tục bước về phía trước.

Ngay từ đầu, cô đã định báo cảnh sát, nhưng rõ ràng sở cảnh sát ở Philadelphia có mối quan hệ cực tốt với gã này. Báo cảnh sát cũng chẳng khác gì tự chui đầu vào lưới. Dù cô có là con chuột hay không, nhưng nếu có thể kéo dài thêm một giây, cô cũng sẽ cố gắng tận dụng từng giây, chẳng ai có thể chắc chắn rằng một phép màu có thể xuất hiện ngay trong một khoảnh khắc.

Đêm rất lạnh, trên đường phố Philadelphia không có một bóng người. Thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy qua, nhưng không biết có phải là ngẫu nhiên hay không mà mỗi khi Ninh Tịch kêu gọi sự giúp đỡ, những chiếc xe đó ngay lập tức tăng tốc rồi biến mất. Ninh Tịch không có mục tiêu cụ thể, đột nhiên nhìn thấy một tia sáng loé lên từ xa. Cô bước về phía ánh sáng như một người lạc lối trong bóng tối lâu ngày bất ngờ thấy ánh sáng mặt trời.

Mười lăm phút sau, Ninh Tịch tiến vào một quảng trường rộng lớn, và điều khiến cô sững sờ là đám người của gã cụt tai cũng tập trung ở đây. Gã cụt tai thấy Ninh Tịch, có vẻ cũng hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của cô, sau đó cất tiếng cười lớn: "Con nhãi, tao đã định để mày trải nghiệm nỗi đau tuyệt vọng thêm một chút, nhưng không ngờ mày lại không đợi được. Tao còn đang định ra ngoài tìm thì giờ đây mày lại tự đến trước mặt tao rồi!"

Làm sao gã có thể để Ninh Tịch thoát khỏi tay mình? Gã đã sắp xếp cho vài tên đàn em theo sát cô, định để cô lang thang thêm một khoảng thời gian nữa nhưng không ngờ cô lại đến đây trước. Sau một thoáng sửng sốt, Ninh Tịch trở nên bình tĩnh hơn; cô đã chấp nhận thực tế rằng mình sẽ chết ở đây.

Gã cụt tai bước tới, túm lấy tóc của Ninh Tịch và lôi cô đến giữa quảng trường. Lúc này, Philadelphia đã chìm trong màn đêm tĩnh lặng. Ngoài gã cụt tai và những tay chân của gã ra, dường như không còn ai khác ở đây.

"Con nhãi, không cần phải vội, bây giờ tao sẽ làm mày ở ngay giữa đây, trước mặt những gã đàn em này. Chậc chậc, có phải rất kích thích không..." Ánh mắt của gã như bị phủ lên một lớp nhầy độc hại, quét lên quét xuống khắp người Ninh Tịch. Những tên đàn em cũng lộ vẻ mặt mờ ám, không hẹn mà cùng cười phá lên.

"Bé cưng, tao cho mày một cơ hội, nếu mày phục vụ tao một cách thoải mái, tao sẽ cho mày một con đường sống. Thế nào?" Đầu lưỡi đỏ hỏn của gã liếm lên đôi môi khô khốc, đồng thời chậm rãi tiến lại gần Ninh Tịch...

Chưa kịp để Ninh Tịch mở miệng, bỗng có một hàng xe màu đen lao vào quảng trường. "Lão Đại, không phải người của chúng ta." Một tên cầm súng cảnh giác lên tiếng. Gã cụt tai gật đầu, không quá để tâm. Chỉ là vài chiếc xe, chẳng đáng để gã phải bận tâm.

Tóm tắt chương này:

Trong đêm lạnh buốt ở Philadelphia, Ninh Tịch đang đối diện với hiểm nguy từ gã cụt tai, kẻ kiểm soát toàn bộ thành phố. Cô cảm thấy đơn độc và bất lực, nhưng kiên định bước về phía trước, mong tìm thấy hi vọng. Sau khi từ chối báo cảnh sát do sự liên hệ giữa họ với gã, Ninh Tịch vô tình lọt vào tay gã tại một quảng trường, nơi hắn ta có ý định làm nhục cô. Tuy nhiên, sự xuất hiện bất ngờ của những chiếc xe màu đen khiến tình thế trở nên căng thẳng hơn, mở ra những khả năng mới cho sự sống còn của Ninh Tịch.

Tóm tắt chương trước:

Trong một cuộc đối đầu căng thẳng, Ninh Tịch bị gã cụt tai chế nhạo và khống chế. Tuy vậy, cô bất ngờ vùng dậy và chạy trốn dù bị thương nặng. Gã cụt tai, dù tức giận trước sự kiên cường của cô, vẫn thấy thú vị trước trò chơi sống còn này. Sau khi trốn thoát, Ninh Tịch nỗ lực tự băng bó và phải đối mặt với nỗi sợ hãi về khả năng sống sót, nhận ra rằng cuộc sống của mình đang ở bờ vực chia ly. Cô cảm nhận cuộc sống ngày càng trở nên tăm tối hơn, với cảm giác bất lực và cảm xúc bi thảm trong lòng.