"Chưa ngủ à?" Lục Đình Kiêu tắm xong đi ra, thấy Ninh Tịch vẫn đang cầm di động trong tay, vừa nói chuyện vừa hưng phấn ghi chép cái gì đó trong quyển sổ nhỏ. Mày cô nhíu lại không kiềm chế được.

"Ngủ ngay đây!" Ninh Tịch vội vàng giấu quyển sổ nhỏ xuống dưới gối như bảo bối.

Sau đó, cô âm thầm suy tính cách để tỏ tình. Khóe mắt Lục Đình Kiêu liếc về chiếc gối, dường như có phần nghi ngờ nhưng cũng không chú ý lắm: "Uống thuốc chưa?"

Ninh Tịch gật đầu liên tục, ánh mắt dán vào mảng da màu mật lộ ra khỏi áo ngủ của Lục Đình Kiêu: "Uống rồi! Uống rồi! Sữa cũng uống rồi!"

Cách tỏ tình này… thật sự sẽ khiến người ta nhớ mãi không quên sao? Thật không cần làm những điều hoa mỹ ở độ cao 8000 mét so với mặt nước biển, hay tuyên bố trước mọi người ầm ĩ làm gì? Được rồi, cô cũng không có khả năng đó…

Lục Đình Kiêu dùng khăn lông lau khô tóc, sau đó đến gần Ninh Tịch. Bàn tay ấm áp mang theo hơi ẩm chạm trán cô một cái: "Tốt rồi, không sốt nữa."

Ninh Tịch vừa định thực hiện kế hoạch tỏ tình thì bỗng dưng tiếng chuông điện thoại vang lên phá hỏng không gian yên tĩnh. Cô không nhịn được mà nhăn mặt.

Cái gọi là gì vậy chứ!

Lục Đình Kiêu đi tới cái bàn, cầm di động lên nhìn rồi bấm nhận cuộc gọi.

"Alo?"

"Alo, anh ơi!" Giọng nói của Lục Cảnh Lễ có phần nghẹn ngào, như thể đang cố gắng đè nén cảm xúc.

"Sao vậy?" Lục Đình Kiêu chưa bao giờ nghe giọng của Lục Cảnh Lễ lại buồn bã như vậy, anh bất giác nhíu mày. Không biết có chuyện gì ở nhà?

"Anh, Tiểu Tịch Tịch có ở bên cạnh anh không?" Lục Cảnh Lễ dè dặt hỏi.

"Có."

"Vậy anh ra xa một chút để nghe điện thoại, đừng cho cô ấy nghe được, em muốn báo cho anh một tin!" Lục Cảnh Lễ gấp gáp nói.

Lục Đình Kiêu không hiểu rõ tình hình nhưng nghe lời, đi tới ban công: "Nói đi."

Phía bên kia, Lục Cảnh Lễ dường như đang đấu tranh nội tâm kịch liệt, sau đó mới lên tiếng: "Anh… em vốn không định nói cho anh… nhưng em cảm thấy vẫn nên cho anh biết, có chuẩn bị tâm lý thì tốt hơn là không biết gì cả… vì vậy… em vẫn nghĩ bây giờ cho anh biết… sẽ giúp anh bớt đau khổ hơn khi chuyện đó xảy ra..."

"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Lục Đình Kiêu cau mày, một dự cảm xấu dâng lên trong lòng.

Lục Cảnh Lễ hít sâu một hơi rồi gằn từng chữ: "Tiểu Tịch Tịch muốn tỏ tình với tên khốn kia."

Trong chớp mắt, mặt Lục Đình Kiêu bỗng tái nhợt: "Em… nói cái gì?"

Lục Cảnh Lễ tức giận không thôi: "Tiểu Tịch Tịch muốn tỏ tình với người cô ấy thích! Lúc nãy, cô ấy đã gọi điện cho em và nói như vậy! Còn đòi em phải bày cách cho cô ấy nữa!"

Bầu không khí bỗng trở nên tĩnh lặng một cách đáng sợ. Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng tiếng nói của Lục Đình Kiêu từ đầu dây bên kia cũng vang lên.

"Phải vậy không."

"Anh Hai… không sao chứ?" Lục Cảnh Lễ lo lắng hỏi.

"Không sao." Giọng Lục Đình Kiêu không có dấu hiệu nào khác thường.

Nhưng điều này chỉ làm Lục Cảnh Lễ thêm lo lắng, anh chỉ có thể cuống quýt an ủi: "Anh… anh đừng quá lo lắng, Tiểu Tịch Tịch chỉ đi tỏ tình thôi, chưa chắc đã thành công đâu!"

Nhưng chính Lục Cảnh Lễ cũng không hoàn toàn tin vào câu này. Anh cảm thấy với sức mạnh của Tiểu Tịch Tịch, cùng với việc cô thật sự có tình cảm và thái độ kiên quyết đó thì tỷ lệ thành công… quá cao… và khả năng thất bại gần như không có.

Tóm tắt chương này:

Trong một buổi tối, Ninh Tịch hưng phấn ghi chép kế hoạch tỏ tình với người mình thích, Lục Đình Kiêu. Tuy nhiên, kế hoạch bị gián đoạn khi Lục Cảnh Lễ gọi điện thông báo tin sốc về ý định tỏ tình của Tiểu Tịch Tịch với một người khác. Lục Đình Kiêu nghe tin và cảm thấy đau đớn, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh trước sự lo lắng của em trai. Không khí trở nên căng thẳng khi mọi người đều nhận ra tình yêu và những cảm xúc phức tạp đang diễn ra xung quanh họ.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Ninh Tịch đang chuẩn bị tỏ tình với người mình thích và nhờ Lục Cảnh Lễ giúp đỡ. Tuy nhiên, Lục Cảnh Lễ hiểu lầm và tỏ ra tức giận, cho rằng Ninh Tịch đang nói dối. Sau một cuộc trò chuyện hài hước, Lục Cảnh Lễ cuối cùng đã đồng ý giúp. Anh cung cấp cho Ninh Tịch những cách thức kỳ quặc để thu hút sự chú ý của người ấy, từ việc đắp bùn rồi ngồi trên xe cút kít cho đến nấu ăn. Ninh Tịch nhận ra rằng có thể sử dụng sắc đẹp hoặc ẩm thực để tạo ấn tượng, và cảm thấy hào hứng với kế hoạch của mình.