Vừa dứt lời, chưa cho cô có cơ hội rời đi, ánh mắt lạnh lùng của Lục Đình Kiêu bỗng nhiên lóe lên như có lửa, anh giữ chặt cái ót của cô và hôn cô một cách sâu sắc. Bên trong căn phòng yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, mơ hồ là tiếng nước cùng âm thanh quần áo va chạm vào nhau dần dần tạo nên bầu không khí nóng bỏng.

Lục Đình Kiêu ôm Ninh Tịch cùng với đám chăn quấn quanh cô vào lòng, hôn thật lâu. Anh để tay mình không kiềm chế được, lướt qua lớp chăn, từ cần cổ thon dài xinh đẹp của cô, đến xương hồ điệp quyến rũ, rồi trượt dọc sống lưng xuống dưới, cho đến khi chạm vào mảnh vải duy nhất trên người cô.

Cô gái nhỏ này thật sự không mặc gì từ đầu đến chân, ngoài một chiếc quần lót mỏng. "Chết tiệt..." Lục Đình Kiêu nhíu mày, nét mặt lộ rõ vẻ không thể chịu đựng thêm. Anh nắm chặt cằm cô, nụ hôn càng lúc càng trở nên dữ dội.

Đầu óc Ninh Tịch lúc này như mơ hồ, đầu lưỡi cô bị mút đến tê dại. Cô cảm nhận được một bàn tay lớn đang lướt trên da thịt mình, khiến cô run rẩy. Cảm giác mới lạ này ban đầu khiến cô không thoải mái nhưng lại không hề chán ghét hay bài xích như trong quá khứ... Dù cho lúc này đối phương có vẻ đang mất kiểm soát và trở nên nguy hiểm, cô cũng cảm thấy an tâm... chỉ bởi vì người này... là anh.

Ngay lập tức, Ninh Tịch bị đè xuống giường lớn. Trong bóng tối, ánh mắt của anh sáng rực như thú dữ đã đói ăn suốt hàng vạn năm, khóa chặt lấy cô: "Mặc quần áo."

Hơi thở của Ninh Tịch đã trở nên rối loạn, ngực cô phập phồng kịch liệt khi nghe vậy thì ngơ ngác ra: "Hửm?"

Khi tỉnh táo lại một chút, cô chớp mắt hỏi: "Anh chắc chắn là muốn em mặc vào chứ? Em cảm thấy có gì đó sai sai so với kịch bản gốc."

"Kịch bản gì?" Anh nhìn cô với giọng nói đè nén.

Ninh Tịch suy nghĩ chút thì nói: "Chẳng phải nam chính và nữ chính thổ lộ tình cảm xong thì sẽ lửa rực cháy, đêm xuân ấm áp hay sao..."

"..." Lục Đình Kiêu nghiến răng, cắn môi cô như một hình phạt: "Em chắc chắn cơ thể của em bây giờ chịu đựng được sao?"

Giọng điệu nguy hiểm đó khiến Ninh Tịch run rẩy, lập tức lắc đầu. Dù cô không có thương tổn gì và rất khỏe mạnh nhưng vẫn cảm thấy có phần quá sức...

"Ách... chờ một chút! Phải nói rõ... Anh thật sự không muốn làm theo kịch bản sao?" Ninh Tịch do dự, sau đó nói tiếp: "Em nhớ... lúc mới quen có ai đó nói chỉ chấp nhận quan hệ dựa trên tiền đề hôn nhân phải không?"

Lục Đình Kiêu híp mắt lại, lộ ra chút ánh sáng lạnh lẽo: "Chẳng lẽ em định không chịu trách nhiệm với tôi?"

Ninh Tịch ngẩn người, sau đó đè anh lại nói: "Có chỗ không đúng... kịch bản này không đúng... không phải đàn ông phải chịu trách nhiệm với phụ nữ sao?"

Lục Đình Kiêu hơi gật đầu: "Cũng được."

Ninh Tịch: "..." Thật sự đã rơi vào bẫy! Nói chuyện với Đại Ma Vương tuyệt đối không được phân tâm...

Vì vậy, đêm nay, Ninh Tịch không thể không bắt đầu suy nghĩ về một số vấn đề khác… Tỏ tình chỉ là một phút xúc động, còn sau tỏ tình thì sao? Phải xử lý thế nào? Quan hệ của cô với Lục Đình Kiêu hiện giờ... thật sự là quan hệ gì?

Tóm tắt chương này:

Trong căn phòng yên tĩnh, Lục Đình Kiêu giữ chặt Ninh Tịch và hôn cô say đắm. Bầu không khí nóng bỏng khiến cả hai chìm đắm trong cảm xúc mạnh mẽ. Dù Ninh Tịch ban đầu cảm thấy không thoải mái, nhưng sự hiện diện của Lục Đình Kiêu khiến cô cảm thấy an toàn. Cả hai cùng thảo luận về những quan niệm và trách nhiệm trong mối quan hệ của họ, khiến Ninh Tịch không khỏi hoang mang. Cuộc trò chuyện trở thành một thử thách mới trong mối quan hệ giữa họ, rất nhiều câu hỏi vẫn chưa có lời giải.

Tóm tắt chương trước:

Trong một khoảnh khắc đầy cảm xúc, Ninh Tịch thừa nhận tình cảm với Lục Đình Kiêu, khiến anh nghi ngờ về thực tại. Họ trải qua sự lúng túng và căng thẳng khi Ninh Tịch cố gắng giải thích lý do cho tình cảm của mình, trong khi Lục Đình Kiêu liên tục kiểm tra xem cô có chắc chắn về bản thân hay không. Dù sự bất ngờ và lo lắng đè nặng, Ninh Tịch vẫn không hối hận về khoảnh khắc dũng cảm này, dẫn đến một kết thúc ngọt ngào và hài hước khi cô hạ quyết tâm rằng cô thích ăn cải xanh hơn.

Nhân vật xuất hiện:

Lục Đình KiêuNinh Tịch